Chương trước
Chương sau
Lâm Thiên gật gật đầu, hai tay nắm chặt báng súng siết cò.

Cơn lũ kim loại cuồn cuộn trút ra từ họng súng, ngoài hai trăm mét, thây ma bị quét sạch một mảng như lúa mì “Mẹ nó, sảng khoái, thật sảng khoái con mẹ nó quá!” Lâm Thiên rống lớn, chuyển động phương hướng nòng súng quét qua quét lại.

Không thể nói là ngắm chuẩn, cũng không tồn tại vấn đề phải bắn trúng đầu mới có hiệu quả, uy lực của súng máy hạng nặng khiến những thây ma chỉ cần bị trúng một viên đạn thì căn bản đã mất sức chiến đấu (bắn trúng tay là ngoại lệ),bắn trúng ngực thì không cần phải nói, đạn súng máy hạng nặng khoét trên ngực thây ma một cái lỗ như miệng chén, 99% gãy xương sống, bắn trúng chân, vậy tuyệt đối là cụt chân, mà thây ma cụt chân, tốc độ đã giảm xuống không còn sức chiến đấu gì, thây ma sau đó vừa gặp là ngã, có lẽ không chết vì súng, mà chết dưới chân đồng loại!

Sức mạnh của khoa học kĩ thuật là hết sức cường đại, Lâm Thiên giết nửa ngày, chẳng qua chỉ giết khoảng 300 thây ma, nhưng chỉ trong một phút này, khi một thùng đạn 500 viên hết sạch, đã quét sạch gần 150 thây ma!

Đạn súng máy hạng nặng Lâm Thiên chỉ tìm được một thùng đó, lúc này đành phải tiếc rẻ chia tay khẩu súng máy hạng nặng. “Mẹ nó, nếu như trong tiểu thuyết, có đạn cung ứng vô hạn thì tốt biết mấy!” Lâm Thiên oán thán một câu, nghe được dưới lầu lại có tiếng thây ma đập cửa sắt, cầm lên một khẩu tiểu liên đến bên mép nóc nhà quét xuống dưới.

Hai mươi phát đạn bắn hết toàn bộ, bảy tám thây ma đập cửa bên dưới bị bắn nát đầu, khoảng cách chỉ bảy tám mét, lại từ trên bắn xuống, nếu còn không bắn trúng, Lâm Thiên cũng không cần lăn lộn nữa! “Chủ nhân, bên này lại đuổi tới này!” Tiểu Linh nói.

“Mẹ nó! Một mình thật phiền phức!” Lâm Thiên thầm mắng một câu, chạy qua cầm súng máy hạng nhẹ nổ súng trên mép nóc nhà. “Chủ nhân, với trình độ của ngài, bắn tỉa hẳn không trúng nổi, ngài cứ quét đi!” Tiểu Linh nói.

Nhìn ta không vừa mắt? Lâm Thiên nghĩ bụng, ngắm chuẩn đầu một thây ma nổ súng, súng nổ, thây ma tiếp tục tiến tới, đạn của Lâm Thiên không biết bay đi đâu rồi, mặt đỏ lên, Lâm Thiên thành thành thật thật quét súng, quét không có yêu cầu cao về độ chuẩn, đạn li chi lít chít, thây ma cũng li chi lít chít, muốn bắn không trúng cũng khó!

Bắn hết một băng đạn, Lâm Thiên cầm một khẩu súng máy hạng nhẹ khác lên nổ súng, khẩu súng kia để nòng nỏ nguội đi đã!

Thây ma quá nhiều, cho dù dùng súng máy quét, chúng vẫn xông tới cửa tiệm súng rất nhanh, một số thây ma không ngừng đập cửa, một số khác thì vây chặt cả tiệm súng không ngừng muốn leo lên, còn may độ cao giữa hai tầng tiệm súng không nhỏ, ngoài ra hai bên trong vòng 30 mét không có kiến trúc nào khác, nhất thời thây ma cũng không thể lên lầu được.

“Mẹ nó, sợ là không dưới vạn thây ma rồi.” Mặt Lâm Thiên hơi trắng, tuy lần trước cũng thấy mấy vạn thây ma, chẳng qua lần đó lầu cao khoảng cách xa, nhìn không chân thật lắm, lần này chỉ cao bảy tám mét, dưới ánh đèn sáng trưng chiếu xuống, đến côn trùng ăn xác chết bò trên người thây ma cũng có thể thấy rõ ràng!

“Chủ nhân, ngài tới tập bắn, mau bắn đi, nhiều mục tiêu như vậy không bắn lãng phí sao? Cho dù chúng công kích lên thì thế nào, ngài đại sát một trận, sau đó thông qua Lăng Ba Vi Bộ chạy đi là được, chẳng lẽ chúng có thể giữ ngài lại nổi sao?” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên gật gật đầu, định thần lại, cầm súng trường bộ binh tự động lên, ngắm chuẩn một thây ma ngoài ba chục mét bắn tới “Đùng!” tiếng súng vang lên, thây ma ngã xuống – chẳng qua không trúng nó mà thây ma bên cạnh nó xui xẻo. Mặt Lâm Thiên hơi đỏ lên, tiếp tục bắn, từ từ luyện tập độ chính xác, bồi dưỡng cảm giác bắn!

Từng viên từng viên đạn bắn ra, độ chính xác của Lâm Thiên cũng từ từ nâng lên, từ lúc bắt đầu thây ma ngoài ba chục mét chỉ có thể bắn trúng hai phát, đến lúc này mười phát đã trúng được năm phát. Đúng lúc này, một Y2 đã leo lên nóc nhà, Lâm Thiên xoay nòng súng, đổi thành bắn liên tiếp, một băng đạn quét tới, Y2 đó từ đâu lên thì lại rơi xuống chỗ đó, khoảng cách gần như vậy, mười mấy viên đạn bắn tới, làm gì có chuyện không trúng!

“Ầm!” Dưới lầu vang lên tiếng vật nặng rơi.

“Chủ nhân, ngài chuẩn bị đường chạy đi, cửa bên dưới bị đánh sập rồi, thây ma rất nhanh sẽ tấn công lên!” Tiểu Linh nói, Lâm Thiên gật đầu, bắn hết đạn trong khẩu súng cuối cùng, cầm cây mã tấu kia trong tay, cứ đứng ở đó, chờ thây ma phía dưới đánh lên.

“Grào!” Từng con thây ma lên lầu, đón tiếp chúng nó là một mảnh đao quang sáng như tuyết, độ bén nhọn của cây mã tấu này càng hơn cây đao của Tháp Tùng, Lâm Thiên chém bay đầu từng thây ma rất dễ dàng. Trên nóc nhà rất nhanh nhuộm đầy một mảng máu đen thui dơ bẩn. “Chủ nhân, cẩn thận, cách 4m phía trái ngài có một con Y2 đang từ từ lại gần!” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên hừ một tiếng: “Ta chủ động tìm nó!”, dưới Lăng Ba Vi Bộ, khoảng cách 4m loáng cái là tới, khi Y2 đó còn chưa kịp phản ứng, mã tấu lạnh băng đã chém qua cổ nó. “Tiểu Linh, ta luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chăm chú vào ta, làm ta có một cảm giác nguy hiểm, hẳn không phải Y2, ngươi tìm nó đi!” Lâm Thiên nói trong đầu, đao không ngừng vung lên, mang theo từng cái đầu lâu.

“Chủ nhân, chúc mừng ngài, trực giác của ngài đã mạnh hơn, đồng thời, Tiểu Linh cũng có môt tin tức không tốt báo cho ngài, trên đỉnh một tòa nhà ngoài một cây số có một Y3 đang nhìn về phía này, Y3 đã có trí tuệ nhất định, hoàn toàn không dễ đối phó, chủ nhân ngài nếu đối mặt với nó, Tiểu Linh đề nghị ngài bỏ chạy, dựa vào sự tinh diệu của Lăng Ba Vi Bộ, chạy trốn hẳn tương đối dễ dàng!” Tiểu Linh nói “Chạy trốn? Tỉ lệ ta giết được nó là bao nhiêu?” Lâm Thiên hỏi.

“Chủ nhân, nếu ngài đối mặt với Y3, tỉ lệ giết chết nó chỉ có 30%, mà tỉ lệ bị nó giết cũng 30%!” Tiểu Linh nói. Tay Lâm Thiên siết chặt, chém bay một thây ma: “Dựa vào Lăng Ba Vi Bộ, tỉ lệ ta bị giết vẫn là 30%?” “Đúng vậy chủ nhân, Lăng Ba Vi Bộ tuy tinh diệu, chẳng qua chủ nhân phải biết, bây giờ ngài không có bất cứ nội lực nào trong người, cho dù có nội lực trong người, cũng không có công pháp hoàn toàn không thua!”

“Tiểu Linh, chuẩn bị lui đi!” Lâm Thiên nói, đã có tỉ lệ chết cao tới 30%, Lâm Thiên hoàn toàn không muốn đối đầu với Y3 lúc này, lãng phí là đáng xấu hổ, càng huống chi lãng phí thứ quý giá như cơ hội sống sót, Lâm Thiên có được Tinh Giới còn chưa đủ bảy ngày, cũng chỉ có ba lần cơ hội sống sót mà chủ nhân vốn có của Tinh Giới lưu lại!

“Được rồi chủ nhân, rút lui trong vòng mười giây!”

Trong mười giây, Lâm Thiên đã trở về không gian bên trong Tinh Giới, chỉ cảm thấy tinh thần cực kì mệt mỏi. “Chủ nhân, bây giờ mới 12 giờ đêm, ngày mai ngài còn đi học, nghỉ mấy tiếng đồng hồ không?” Tiểu Linh nói. Lâm Thiên cau mày: “Tiểu Linh, không phải ngươi nói vào Tinh Giới cũng giống như ngủ, không cảm thấy mệt bao nhiêu sao?”

“Chủ nhân, nếu ngài mơ thấy ác mộng, hôm sau có cảm thấy mệt không? Ngài giết thây ma ở Mạt Thế, giống như mơ thấy ác mộng!” Tiểu Linh nói, Lâm Thiên gật gật đầu, thì ra là vậy, do tinh thần mệt mỏi, Lâm Thiên cũng không muốn vào thế giới Thiên Long Bát Bộ, ý thức trở về thân thể, rơi vào giấc ngủ sâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.