“Quách Phương, tôi ước gì cậu chưa bao giờ xuất hiện.”
“Vì sao vậy?”
“Sự xuất hiện của cậu hại cả một đời Nhan Tĩnh. Quách Phương, kể từ hôm nay giữa tôi và cậu không cần làm bạn bè nữa.”
Mùa hè năm đó quả thật là một mùa hè khó quên. Không phải nắng đẹp, cũng không phải những trận cười đùa vui vẻ mà là những lời nói tàn nhẫn đến từ Tần Duật.
Tần Duật, cho dù cả thế giới này quay lưng với em cũng không đáng sợ bằng sự tuyệt tình của anh.
Yêu một người chính là cho phép người đó làm tổn thương mình. Lần tổn thương này kéo dài tận mười năm, kéo dài đến sinh mệnh đứt gãy.
Đời người có bao nhiêu lần mười năm?
Kể từ lúc cô được Ngô gia nhận lại, Tần Duật không còn nói chuyện với cô nữa. Đến một ngày, cô thấy anh dời đồ đạc qua bàn của bạn học khác. Giữa cô và anh chỉ cách nhau ba cái bàn vậy mà cô cứ ngỡ khoảng cách giữa họ là cả một vòng trái đất.
Đối mặt với sự xa cách của Tần Duật, Quách Phương cũng không tỏ ra cái gì khác thường. Nên học thì học, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Giống như đối với cô, Tần Duật chỉ là một người xa lạ thoáng qua.
Nhưng chỉ có Quách Phương mới biết, lúc học bài lệ sẽ rơi nhòa cả giấy. Lúc ăn cơm chính là lặng lẽ chan nước mắt. Về đêm, thì úp mặt vào gối khóc đến mệt lả.
Cô thật sự muốn hỏi Tần Duật một câu: “Năm đó y tá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-giac-tan-mong-nguoi-ben-goi-da-khong-con/2716541/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.