Sau thời gian giảng dạy xong, vị kia Chuyên Tu Hạ đang đứng người tại đấy chịu phạt, khuôn mặt buồn man mác chảy khóc ròng, hiển nhiên là vì cô ấy đã nói chuyện kia lại không làm được pha
Ngọc Linh Thảo lúc này hiện ra, cô ta thấy vậy thì nói: “Muội thấy ta thế này chắc hả hê lắm nhỉ?”
“Không đâu, chỉ là không thể kịp báo trước hết cho Chuyên sư tỷ mà thôi.”
“Hừ, ta lại có mà tin ngươi đấy!”
Chuyên Tu Hạ phồng má lên, tức tối quay mặt đi chỗ khác, Ngọc Linh Thảo thấy thế thì chỉ biết thở dài, song cô bé lấy ra một quyển tập thư đưa cho cô ấy nói: “Đây là những gì mà muội hiểu trong trận pháp hôm nay, nếu sư tỷ muốn thì có thể đọc thứ này, có thể nhanh chóng thực hiện lên nó.”
Chuyên Tu Hạ nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, hỏi: “Muội thật sự đưa nó cho ta sao?”
“Không sao đâu, chỉ là một cái trận pháp phổ biến được dạy ra thôi mà, cũng không phải là thứ tuyệt mật gì đâu, với lại người cùng học viên giúp đỡ nhau một chút cũng có sao đâu chứ.”
“Thật sự cảm ơn muội nha, Ngọc muội muội đây đúng là một người tốt.” Chuyên Tu Hạ vui mừng nói.
Ngọc Linh Thảo chỉ cười cười đáp lại, không giải thích nhiều, nhưng mà cô bé lại cảm thấy thứ này không phải thứ mà cô bé có thể nhận.
Người tốt, sao?
Nếu Ngọc Linh Thảo là người tốt, hẳn là trên đời này thật sự có rất nhiều người tốt, nếu người đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-gia-luyen-linh-den-1000-tang/3558843/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.