Chương trước
Chương sau
Tại trong phòng học rộng lớn, khi mà bên này người thầy giảng bày hăng say, đột ngột một cái hình dáng môt cái đầu lấp ló bên ngoài kia.

Không khỏi không chú ý, người thầy đang giảng một cái biểu hiện cau có hiện lên, cũng là nói một câu: “Sao ngươi lại đứng núp đó, qua đây cho ta coi.”

Người kia cảm tưởng dường như mình đã bị phát hiện, chột dạ một cái bước ra bên ngoài, là thấy một cái cô gái cao ráo, gãi gãi đầu, khuôn mặt cười trừ nói: “Xin lỗi thầy, do em tới trễ.”

“Hừ, ngươi đứng tại chỗ ngồi đi.”

“Vâng~”

Cũng là tại bên ngoài ấy, Ngọc Linh Thảo hình dáng kĩ càng hơn lấp ló bên ngoài suýt tưởng rằng mình bị phát hiện, cũng là thở phào một cái.

“Còn ngươi nữa, bước ra luôn đi.”

Lần này thì Ngọc Linh Thảo chột dạ thật sự, do dò xét qua bằng nguyên thức một lần chỉ thấy rằng ngoài cô bé ra chỉ có đúng một người kia tồn tại, chính mình bị phát hiện chắc chắn.

Biết rằng không trốn được nữa, cô bé bước vào bên trong, lại thấy rằng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Tại một cô bé bước vào, chính bọn họ kinh ngạc không thôi, càng là y phục màu đỏ ấy hình dáng khiến cho bọn họ nghi ngờ về thân phận của cô bé đó.

“Ngươi là ai?” Vị thầy giáo hỏi.

“Trò là học viên lam sắc mới đến không lâu ạ.” Ngọc Linh Thảo đáp.

Lời vừa nói ra, bọn bọ có một chút kinh ngạc trầm trồ, chính vị thầy giáo kia cũng là có chút không tin nói: “Ngươi có thể đưa ra chứng minh thân phận thẻ bài cho ta xem.”

Ngọc Linh Thảo gật đầu, nhanh chóng lấy ra cái thẻ bài kia ném tới chỗ của người thầy giáo ấy. Sau khi kiểm tra, người thầy giáo kia đã xác định xong danh tính chính xác của Ngọc Linh Thảo, liền ném trả lại thẻ bài nói: “Được rồi, ngươi mới đến nơi này, nhanh chóng kiếm qua một chỗ ngồi qua đi.”

Ngọc Linh Thảo nghe lời, bước qua một dãy bàn học, thấy bên kia có chỗ trống trải, cũng là đi ngồi vào.

Sau đó, người thầy đó nói: “Ngươi mới tới nơi này, chắc hẳn không biết chỗ này là phòng học của luyện trận sư a, không biết rằng ngươi có hiểu biết gì về trận pháp không?”

“Học trò có một chút tìm hiểu qua, miễn cưỡng có thể nói là biết.”

“Vậy được, thế thì ta sẽ giảng bài tiếp.”

Dứt lời, người thầy ấy bắt đầu đọc tiếp, một tràng lời nói tuôn ra, liền khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm thấy choáng váng, từng phần lời nói, nhiều cái ý vị sâu xa, lại cũng là bao la hàm nghĩa, từng phần từng phần dung nạp vào Ngọc Linh Thảo hiểu và không hiểu hiện nên.

Sau một hồi giảng dạy, người thầy ấy nhìn qua thấy rằng Ngọc Linh Thảo mơ hồ ngộ nhập tới chính là có chút thất thần, rồi nhanh chóng tỉnh dậy gật gù giống như đã hiểu qua.

Thấy vậy, vị thầy giáo liền nói: “Vị học trò mới đến Ngọc Linh Thảo bên kia, trò đã hiểu những gì ta vừa dạy hay không?”

Ngọc Linh Thảo đứng dậy, nhanh chóng đáp: “Thưa, học trò đã hiểu cốt lõi của thành phần, cũng là biết bố trí, nhưng mà hiện tại học trò chưa biết vẽ ra hình thù trận pháp như nào.”

Dứt lời, những người kế bên trầm trồ há hốc mồm hướng ánh mắt vào Ngọc Linh Thảo, liền cảm khái âm thầm một cái biểu hiện.

Những điều khi nãy mà vị thầy giáo kia giảng dạy, bọn họ nghe qua ngộ nhập cũng chỉ hiểu được ba, bốn phần, cũng là đơn sơ hình dáng, nhưng mà cũng không thể hiểu giống như Ngọc Linh Thảo được.

“Vậy thì ngươi hãy bước lên đây biểu hiện cho những người khác xem, ta sẽ hỗ trợ về phần vẽ trận pháp.”

“Vâng.”

Ngọc Linh Thảo nhanh chóng bước tới, ánh mắt kiên định chắc chắn hướng tới nơi này đứng trên một bên kia khu vực trống trải. Phía bên trái cái này đồ vật chuẩn bị, Ngọc Linh Thảo chớp lấy nhanh chóng bài trí trận pháp qua nhanh nhất có thể.

Không một động tác thừa nào, vị bên kia thầy giáo cũng là dùng tâm thức định hình điều khiển bảng phấn vẽ điều khiển linh nắm lấy, vẽ qua một cái trận pháp khi nãy giảng dạy. Hai bên tương thông, rất nhanh chóng trận pháp đã thành hình hoàn chỉnh, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm thấy rất vui.

“Được rồi, trò có thể cho ta biết được đây là trận pháp gì không?” Vị thầy giáo hỏi.

Ngọc Linh Thảo chống cằm đắn đo quan sát, với tám phần pháp trận lắp đặt để chiếu qua tới một hướng, nhiều cái mắt trận nhỏ rải rác khắp trận pháp và chính xác một cái trận pháp rõ ràng đằng trước, mơ hồ suy đoán: “Trận pháp không chế?”

“Đúng rồi, đây là trận pháp không chế đối với các người bậc cao, thành phần này được tích qua với nhiều mắt trận liên kết, khi mà mắt trận chính bị tổn thương thì các mắt trận nhỏ khác sẽ làm vai trò hậu cần hồi phục đi tất cả các loại thành nguyên vẹn, mà mắt trận chính sẽ làm việc là khóa các loại người từ bên trong đi ra, thế một cái trận pháp giống như căn phòng kín vây nhốt hoàn toàn.”

Ngay lúc ấy, có một cái tay phía đằng sau giơ lên, một cô gái đứng lên giơ tay hiếu kì hỏi: “Vậy thầy ơi, liệu có cách nào phá giải được hay không ạ?”

“Phá giải cũng là dễ thôi, chỉ cần các trò tiêu diệt được các loại mắt trận nhỏ khác trước khi nó kịp phục hồi lại thì sẽ có thể phá được trận pháp này.”

Khi câu hỏi được giải đáp, cô bé ấy liền ngồi xuống, vị thầy giáo thấy vậy cũng hô to một tiếng: “Còn ai có thắc mắc không? Nếu không thì tiết học kết thúc tại đây.”

Sau khi tan học, Ngọc Linh Thảo lại được vị thầy giáo kia gọi tới, cũng là nghe theo tới chỗ thầy ấy.

“Trò vì sao lại không mặc đồng phục thế này?”

“Dạ thật ra là em chưa có được phát tới đồng phục ạ, vì thế nên em mới mặc đồ như thế này?”

“Được rồi, lần này tôi sẽ tha cho, nhưng lần sau nhớ nếu quay lại lớp học của tôi, vậy thì phải mặc đồng phục đấy, tôi sẽ trông chờ.”

Dứt lời, vị thầy giáo ấy rời đi, chỉ còn lại Ngọc Linh Thảo đang có một chút hớn hở, bởi lẽ, khi mà người thầy ấy nói như thế, chính là đang kì vọng vào Ngọc Linh Thảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.