Một khoảng thời gian sau, cụ thể là ngũ canh kinh, hiện tại trời đã ngã chiều, cái kia người nằm bất tỉnh hiện tại cũng khá lâu, Ngọc Linh Thảo cảm thấy một chút tội lỗi đã nối dần lại cánh tay của hắn ta lên vài phần một chút.
Bỗng một cánh cửa mở ra, có ba người gấp gáp chạy tới chỗ Ngọc Linh Thảo đang chữa trị, đôi mắt sợ hãi một chút.
“Xin lỗi vì đã để cô chịu chút uất ức này, tôi là Vũ Tinh Lưu, xin cô hãy đi theo tôi.”
Ngọc Linh Thảo đánh giá một cái, người này bộ đồ sang trọng lại thêm chút nếp nhăn trên mặt, cơ thể cường tráng chắc chắn là một vị đại năng.
Ngọc Linh Thảo khuôn mặt không biến sắc, lạnh lùng nói: “Hừ, ngươi cái này chậm trễ còn để cho ta chờ đợi lâu đến như vậy, thời gian này bù đắp được sao?”
“Tôi thật sự xin lỗi, chả qua là do cái kia mấy tên lính quèn canh cửa không có mắt dám chọc giận vị tiểu thư, sau này tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc bọn họ.”
Vừa nói, hắn ta liền trừng mắt sang phía bên người đó khiến cho hắn ta cụp đầu xuống sợ hãi.
“Thôi bỏ đi, mấy người đó cũng là làm tròn bổn phận của mình là canh cửa, quan trọng là ngươi cái này chậm trễ cũng là đổ lỗi cho người khác a.”
“Còn không phải bên người báo tin đưa thư trễ đi.” Vũ Tinh Lưu oán trách.
Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Thôi được rồi, ngươi cái này đưa ta đi tới nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-gia-luyen-linh-den-1000-tang/3499733/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.