“Các vị từ trên đường xa xôi lặn tới đây, chắc là mệt mỏi lắm nhỉ, sẵn tiện đây ta đã chuẩn bị các loại phòng nghỉ cho quý vị, cứ thoải mái mà dùng.” Nhân Quân Viện nói.
Nhân Chiêu Lan vừa nghe liền biểu hiện hớn hở: “Tốt quá rồi! Hôm nay đã không cần phải ngủ ngoài trời hay cái phòng trọ khó chịu kia nữa.”
“Đi đường vất vả, các vị cứ nghỉ trước đi, ngày mai hẵng báo với ta cũng được.”
Ngọc Linh Thảo định nói gì đó, nhưng mà Nhân Chiêu Lan lại cứ thế quay thẳng đi: “Được rồi, giờ thì đi nghỉ ngơi thôi nào!”
Ngọc Linh Thảo cạn lời, cô bé hiện giờ cũng không biết được rằng làm thế nào hiện giờ, cũng chỉ có thể theo Nhân Chiêu Lan mà quan sát. Tại phía ấy, ở đằng sau cái kia Nhân Quân Viện đang nở ra một nụ cười bí hiểm.
Vào bên trong phòng nghỉ, Nhân Chiêu Lan bước vào, đã thấy một cái chăn gối cùng một vị nữ hầu ngồi phía bên cạnh: “Xin mời các quý nhân ngồi nghỉ ngơi ạ, tiểu nữ xin đi trước.”
Vị nữ hầu nói xong, cô ta đã đứng dậy và bước đi, vừa mới đóng cửa một cái, Nhân Chiêu Lan liền vồ tới đáp thân xuống cái đệm lăn qua lăn lại nói: “Thật là sướng! Mềm quá đi, thế này mới gọi là cuộc sống chứ!”
Ngọc Linh Thảo nhìn về Nhân Chiêu Lan, vẻ mặt bất lực, lại có chút không muốn thừa nhận người này là chủ sự nhiệm vụ. Lại nhìn thêm một chút, đã thấy được Nhân Chiêu Lan đang ôm hết cái kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-gia-luyen-linh-den-1000-tang/3379545/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.