Chương trước
Chương sau
“Các vị từ trên đường xa xôi lặn tới đây, chắc là mệt mỏi lắm nhỉ, sẵn tiện đây ta đã chuẩn bị các loại phòng nghỉ cho quý vị, cứ thoải mái mà dùng.” Nhân Quân Viện nói.

Nhân Chiêu Lan vừa nghe liền biểu hiện hớn hở: “Tốt quá rồi! Hôm nay đã không cần phải ngủ ngoài trời hay cái phòng trọ khó chịu kia nữa.”

“Đi đường vất vả, các vị cứ nghỉ trước đi, ngày mai hẵng báo với ta cũng được.”

Ngọc Linh Thảo định nói gì đó, nhưng mà Nhân Chiêu Lan lại cứ thế quay thẳng đi: “Được rồi, giờ thì đi nghỉ ngơi thôi nào!”

Ngọc Linh Thảo cạn lời, cô bé hiện giờ cũng không biết được rằng làm thế nào hiện giờ, cũng chỉ có thể theo Nhân Chiêu Lan mà quan sát. Tại phía ấy, ở đằng sau cái kia Nhân Quân Viện đang nở ra một nụ cười bí hiểm.

Vào bên trong phòng nghỉ, Nhân Chiêu Lan bước vào, đã thấy một cái chăn gối cùng một vị nữ hầu ngồi phía bên cạnh: “Xin mời các quý nhân ngồi nghỉ ngơi ạ, tiểu nữ xin đi trước.”

Vị nữ hầu nói xong, cô ta đã đứng dậy và bước đi, vừa mới đóng cửa một cái, Nhân Chiêu Lan liền vồ tới đáp thân xuống cái đệm lăn qua lăn lại nói: “Thật là sướng! Mềm quá đi, thế này mới gọi là cuộc sống chứ!”

Ngọc Linh Thảo nhìn về Nhân Chiêu Lan, vẻ mặt bất lực, lại có chút không muốn thừa nhận người này là chủ sự nhiệm vụ. Lại nhìn thêm một chút, đã thấy được Nhân Chiêu Lan đang ôm hết cái kia chăn gối, biểu hiện xâm chiếm.

“Ta sẽ không cho ngươi nằm cùng đâu!” Nhân Chiêu Lan quát lớn.

Ngọc Linh Thảo không để ý đến điều này, cô bé quay người bước ra ngoài, Nhân Chiêu Lan thấy vậy hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Canh gác!”

Dứt lời, Ngọc Linh Thảo đã đóng cửa lại, Nhân Chiêu Lan nhìn biểu hiện của Ngọc Linh Thảo lại lộ ra một nét khó hiểu: “Đây là phủ của chú ta, ngươi lại đi canh gác làm cái gì cơ chứ?!”

Tối đấy, khi mà Nhân Chiêu Lan đang ngủ say sưa, phía bên ngoài lại hiện ra hai đạo bóng dáng đang tiếp cận phòng của cô ấy. Những bước chân chậm rãi tiến gần, tay cầm con dao sắc ngọn đi tới, dường như muốn giết chết Nhân Chiêu Lan.



Bỗng đột nhiên có một luồng khí lạnh tuồn ra tới chỗ hai người đó, đã nhận ra đây là sát khí, liền đều cảnh giác tạo nên thế phòng thủ. Đôi mắt đảo khắp xung quanh, hướng mọi nơi có thể nhìn thấy, thế nhưng lại không thể nhìn ra được cái gì bất thường. Nhưng rồi có một con dao bay tới chỗ hai người đó, tốc độ nhanh đến mức khó tin, xẹt qua một đường trên khuôn mặt người đó, đâm thẳng về phía bức tường, trên khuôn mặt vết thương tên đó rơi xuống một chút giọt máu: “Cút đi!”

Một đạo âm thanh vang lên trong đầu của hai người họ, khuôn mặt đã nhận ra sự bất ổn.

“Không tốt, người này là một cường giả!”

“Chạy thôi!”

Dứt lời, cả hai liền phóng nhanh bước đi, chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Ngay tại chỗ đó, một tiếng bước chân đi tới, Ngọc Linh Thảo hiện lên thu hồi lại con dao lại và nâng cái kia giọt máu từ dưới sàn bằng linh lực.

“Các ngươi thật là bất cẩn, lại không hề dọn đi hiện trường mà đã chạy nhanh như thế rồi.”

Trong nháy mắt, thân ảnh của Ngọc Linh Thảo liền biến mất, giống như trong hư không chạy đi, cũng không để lại chút dấu vết gì nơi đây ngoài chỗ dao găm khi nãy.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đã thức dậy, trong đó lại không hề có cái gì xảy ra, Nhân Chiêu Lan và những người khác đi tới chỗ Nhân Quân Viện báo cáo tinh hình, sau đó lại xin cấp một ít tiền đi đường cùng lương thực. Nhân Quân Viện cũng không nói gì nhiều, đồng ý trợ cấp cùng nói thêm vài lời dặn dò cho Nhân Chiêu Lan cẩn thận trên đường đi.

Vào lúc xuất phát, bọn họ nói thêm vài câu rồi chào tạm biệt với nhau, thế là bọn họ lại tiếp tục lên đường. Chuyện đã diễn ra êm ả, không có gì bất thường xảy ra, bất quá cái kia nữ hầu đang cầm đống đồ giặt đi trên hành lang thì lại thấy vết dao đâm trên mặt tường, tựa hồ không hiểu vì sao lại có cái vết này.

Phía bên chiếc xe ngựa, Nhân Chiêu Lan đang nhìn thẳng vào Ngọc Linh Thảo, vẻ mặt đắc ý nói: “Hôm qua cô ở ngoài canh gác làm cái gì cơ chứ? Bên ngoài tối lạnh ngắt, phải giống như tôi đắp chăn đi ngủ không phải tốt hơn sao?”

Ngọc Linh Thảo im lặng một lúc, sau đó mở miệng: “Tối qua, đã có hai tên sát thủ tới phía phòng cô, hòng có lẽ muốn giết cô.”

Nhân Chiêu Lan ngơ ngác, sau đó thì phản ứng lại, hiện hết vẻ bất ngờ trên khuôn mặt nói: “Cái gì cơ?! Thật sự có nguy hiểm á?!”

“Tôi đùa với cô làm gì, hơn nữa, tôi còn có vật chứng là máu của một trong số tên đó mà.”

Vừa nói, Ngọc Linh Thảo vừa đưa lên cái kia giọt máu hôm qua, giữ vững bằng linh lực hòng ngăn bị đông khô.



“Cái này, là thật sao? Cô không lừa tôi đấy chứ?” Nhân Chiêu Lan nói, vẻ mặt ngờ vực hiện lên.

“Tôi lừa cô làm gì, và tôi cần lừa cô làm gì?”

Nhân Chiêu Lan chống cằm suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra mà nói: “Để chứng minh rằng cô ở ngoài canh gác là đúng!”

Ngọc Linh Thảo cạn lời, cô bé cũng không biết phải nói thế nào về cái trí tưởng tượng siêu việt của Nhân Chiêu Lan được, tựa hồ tạo nên vẻ mặt tò mò, trong đầu nghĩ không biết đầu của Nhân Chiêu Lan chứa đựng cái gì.

Nhân Chiêu Lan thấy Ngọc Linh Thảo nhìn mình như thế, có chút khó chịu quát lên: “Cô nhìn tôi thế là có ý gì chứ?!”

Ngọc Linh Thảo không đáp lại, cô bé ngồi một chỗ, khoanh chân lại bắt đầu tu luyện, không muốn để ý đến Nhân Chiêu Lan.

Nhân Chiêu Lan không thấy Ngọc Linh Thảo đáp lại mà lại ngồi thiền như thế, vẻ mặt khó chịu lại lần nữa hiện lên quát lớn: “Này! Cô cứ thế ngồi thiền mà không trả lời tôi sao? Này!”

Nhân Chiêu Lan cứ quát lớn, nhưng mà Ngọc Linh Thảo lại không thèm để ý đến, đưa Nhân Chiêu Lan đến giống như một tồn tại vô hình.

Sau một lúc lâu, cả bọn đã đi vào trong một cái thung lủng, phía hai bên là bức tường đá cao lớn sừng sững nơi đó, trông như một cái màn phòng vệ chắc chắn, Nhân Chiêu Lan lại đang nằm ngủ một cách thoải mái do trên đường đi không có cái gì bắt chuyện. Bỗng nhiên trên đoạn đường đi qua, Ngọc Linh Thảo cảm nhận thấy nguy hiểm, liền dừng việc tu luyện lại mà đứng dậy, nhảy ra khỏi chiếc xe ngựa mà đứng tại trên nóc xe.

Một lượng lớn mũi tên phóng thẳng xuống phía dưới ngọn núi, nhắm chuẩn về chiếc xe ngựa mà muốn phá hủy đi nó, thế nhưng Ngọc Linh Thảo hiện giờ đứng sừng sững trên xe, chuẩn bị nghênh đón nó.

Những chiếc mũi tên phóng thẳng xuống rất nhanh, đến khi nó sắp tiếp cận tới chiếc xe thì Ngọc Linh Thảo rút thanh chân long kiếm ra chém nát hết những cái mũi tên bay trên đó.

Đây là, chẳng lẽ lại gặp cướp sao?

Ngọc Linh Thảo suy nghĩ, đang băn khoăn tại sao vận khí lại tệ đến thế, bởi lẽ, khi trước cô rất ít khi gặp chuyện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.