Chương trước
Chương sau
Trong khu rừng, nơi chiếc xe ngựa đang chạy đường, tốc độ thuộc diện khá nhanh, vươn từ 60 tới 70 km trên giờ, bên trong chiếc xe ngựa ấy, có hai người đang ngồi trong buồng, một người là Ngọc Linh Thảo đang tu luyện, người còn lại là Nhân Chiêu Lan đang ngồi co ro một góc, cô hiện giờ mang trên mình một đôi mắt u sầu, khuôn mặt tối sầm trông như không muốn nói chuyện với bất cứ ai.

Nhân Chiêu Lan nhìn sang phía của Ngọc Linh Thảo, lại thấy rằng cô bé đang thản nhiên tu luyện, mảy may giống như không có chuyện gì.

Cô cảm thấy kì lạ, không thể biết được rằng hiện giờ Ngọc Linh Thảo đang như thế nào, lại có thể ngồi tu luyện thản nhiên như thể chuyện hôm qua không hề để vào trong mắt.

Nhân Chiêu Lan cảm thấy lạ, bèn hỏi: “Cô không có cảm giác gì sau khi giết những tên kia ngày hôm qua sao?”

Ngọc Linh Thảo ngừng tu luyện lại, cô bé mở miệng đáp: “Không có!”

Chỉ một câu nói, Nhân Chiêu Lan đã đứng hình tại chỗ, tựa như đang nhìn thấy một tên sát nhân không có cảm xúc, Ngọc Linh Thảo thấy vậy nói tiếp: “Chuyện đã qua rồi, cô đừng quan tâm!”

“Cô, đây thật sự là quá máu lạnh sao?”

“Lần đầu khi tôi giết chết một người, tôi đã không biết được cái cảm giác đó, sau một vài lần nữa, chuyện này dường như đã gần biến thành quen rồi!” Ngọc Linh Thảo đáp, điều này khiến cho Nhân Chiêu Lan có chút rùng mình.

Một người có thể giết chết người khác mà không có cảm giác, tội lỗi, ăn năn, hay phấn khích, có lẽ đều không có, người này có thể là một cái đáng sợ cho xã hội. Bất quá lời của Ngọc Linh Thảo là đúng, nhưng cũng không hoàn toàn là đúng, cô bé lần đầu giết người, chính là trưởng lão Minh Hồng Lạc, lúc ấy cô bé đã không thể nào suy nghĩ được gì về việc tội lỗi sau đó, bởi vì cô bé cũng đã rơi xuống cấm vực, điều mà Ngọc Linh Thảo tưởng chừng rằng mình sẽ chết đi. Thế nhưng cô bé vẫn còn sống, sau đó Ngọc Linh Thảo cũng không nghĩ về Minh Hồng Lạc, người mà Ngọc Linh Thảo từng giết nữa, thế nhưng cảm giác khi giết người vẫn còn tồn tại, cảm giác đó là gì, Ngọc Linh Thảo không biết được. Không phải tội lỗi, không phải hưng phấn, chỉ là một cái cảm giác vô định hình mà thôi.

Sau này Ngọc Linh Thảo gia nhập chấp pháp hội, việc giết người cũng đã bắt buộc thực hiện trong một số nhiệm vụ, vì thế không thể nào mà Ngọc Linh Thảo lại quan tâm nhiều tới chuyện này. Ấy vậy mà Ngọc Linh Thảo vẫn cảm thấy có chút không đúng, cô bé không phải dạng máu lạnh, nhưng việc giết người lại không mang đến cảm giác gì cho cô, đây không phải là Ngọc Linh Thảo giống nhau, có lẽ, đây là một cái điều khiển sự tình mà Ngọc Linh Thảo không biết được.

Ngọc Linh Thảo cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, đã quay trở lại tu luyện, bắt chéo chân ngồi thiền, tập trung cao độ.

Chớp mắt, buổi tối cũng lại đến, Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan một lần nữa cắm trại, lần này Ngọc Linh Thảo đã ngồi vào bên trong đám lửa, tay cầm thìa múc ăn từng đợt, một khung cảnh rất yên bình. Thế nhưng điều khiến cho Ngọc Linh Thảo cản thấy khó chịu là Nhân Chiêu Lan cứ cách một lúc là lại liếc mắt sang nhìn lén một lần.

Ngọc Linh Thảo khó chịu, đã trực tiếp mở miệng hỏi: “Cô cứ nhìn tôi như thế làm gì?”



“T-tôi có nhìn đâu, chẳng qua là cảnh giác một tí thôi!” Nhân Chiêu Lan có chút bối rối nói, tựa hồ giống như vừa bị phát hiện một điều gì đó thầm kín.

Ngọc Linh Thảo thở dài, cô bé đáp: “Cô cứ làm thế để làm cái gì không biết nữa, tôi đây có là vệ sĩ canh chừng rồi, chừng nào còn tôi nơi này thì cô cần gì làm vậy cơ chứ!?”

“N-Nhưng mà~” Nhân Chiêu Lan có chút ậm ừ nói.

Ngọc Linh Thảo thấy vậy, đã nhận ra điều mà cô bé cảnh giác, liền nói: “Cô, sợ tôi đúng không?”

Lời nói của Ngọc Linh Thảo tựa hồ phát ra một chút khí lực, liền khiến cho Nhân Chiêu Lan cảm thấy sợ hãi nói: “Làm, làm gì có, tôi mà lại sợ cô sao?!”

Nhân Chiêu Lan nói, chất giọng âm thanh lại có chút run rẩy, đã khiến cho Ngọc Linh Thảo xác định được sự thực, mở miệng nói: “Tôi là vệ sĩ của cô, giết cô làm cái gì, hơn nữa, nếu tôi muốn giết cô, cô cản được sao?”

Lời vừa nói ra, Nhân Chiêu Lan đã câm nín hoàn toàn, đúng là cho dù Ngọc Linh Thảo muốn giết cô, vậy thì cái kia bảo vệ cô đã không làm, hơn nữa còn, đấm cô! Điều mà một cái kia nhiệm vụ có thể sẽ thất bại ngay từ đầu, nhưng mà sợ thì vẫn là sợ, Nhân Chiêu Lan không thể ngay lập tức làm mất nó được.

Ngay lúc này, cái kia ông lão đánh xe ngựa mở miệng: “Ngọc Linh tiểu nha đầu à, cô bé này cũng chỉ là phản ứng đối với một người bình thường khi gặp một người có phản ứng sau khi giết người như cô bé thôi.”

“Vậy ý tôi là người sai sao?” Ngọc Linh Thảo hỏi.

Ông lão lắc đầu, ông nói: “Không, ta không nói cô bé sai, nhưng mà cô bé cũng chỉ cần quan tâm một chút tới cái kia Nhân Chiêu đại nhân của ta, mong rằng giúp đỡ cô ấy mà thôi.”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, đã quay cái kia khuôn mặt hướng ánh nhìn về phía Nhân Chiêu Lan, làm cho cô ấy có chút bất ngờ và hơi phòng ngừa. Thấy vậy, Ngọc Linh Thảo cũng không nói gì thêm, chỉ thở dài một cái, đã đứng dậy rời khỏi nơi đó và đi tới một góc khác dựa vào thân cây canh giữ nơi này.

Nhân Chiêu Lan nhìn vậy, cô bé cũng không biết nói gì, chỉ có thể ăn nhanh cái kia thức ăn trong bát, rồi nhanh chóng đi ngủ.

Ông lão quan sát một lúc, đã thở dài tuôn ra một lời: “Thôi vậy, hay thế nào được thế đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.