Tại chấp pháp hội chi nhánh, Ngọc Linh Thảo đang đi trên hành lang tới một nơi cùng với một vị tạp vụ chấp hành. Vị này dù chỉ là tạp vụ, thế nhưng thực lực cũng đã là luyện linh kì viên mãn, cũng như đoán được thực lực của chấp pháp hội là to lớn đến như thế nào.
Sau một hồi bước đi tới phía cuối hành lang, vị tạp vụ này đã dừng lại ở một cái căn phòng phía trước, ngoài cửa hiện ra một uy thế sang trọng mà những căn phòng khác khó có thể so sánh được.
Vị tạp vụ đứng về phía một góc đưa tay chào đón hướng Ngọc Linh Thảo về cái cánh cửa sang trọng kia, mở miệng nói: “Xin mời!”
Ngọc Linh Thảo nghe theo, bước tới đẩy cánh cửa ra, hiện ra trước mắt của cô bé là hai người, một người là chấp pháp hội trưởng đang ngồi ngay ngắn ở một cái bàn làm việc, tên là Lưu Quân Viện, người còn lại là Dĩ Vạ Hà đang đứng về phía một góc.
Ngọc Linh Thảo dò xét một cái, lại không thể nhìn thấu cái kia tu vi của Lưu Quân Viện, đã có thể biết được người này có thực lực cao hơn hội tụ cảnh.
Lưu Quân Viện phá tan bầu không khí yên ắng, mở miệng đầu tiên nói: “Ngươi chính là Ngọc Linh Thảo, người đã báo tin về năm con yêu thú kia?”
“Vâng, chính là vãn bối!”
“Haha, tốt, ngươi bây giờ cũng đã lên chuyển hóa cảnh rồi nhỉ, ta đây cũng đã dõi theo ngươi nhiều lắm đấy!” Lưu Quân Viện nói, lời nói ấy khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm thấy bất ngờ kèm theo chút khó hiểu. Nếu như là dõi theo, vậy thì chắc chắn người này đã biết cô bé, nhưng mà khi cô bé bước vào thì người này lại nói như thể là lần đầu gặp nhau, chính vì thế Ngọc Linh Thảo đã suy ra rằng người này có thông tin về cô bé.
“Ngươi chắc là đang nghĩ rằng tại sao ta lại dõi theo ngươi mà không hề biết mặt ngươi nhỉ?” Lưu Quân Viện nói, Ngọc Linh Thảo cũng gật đầu biểu hiện quan tâm tới: “Thật ra thì cũng đơn giản thôi, ta đã được Dĩ Vạ Hà, người tiếp tân này nhắc rất nhiều về ngươi, cũng như những điều mà ngươi đã làm được!” Lưu Quân Viện hướng ánh mắt sang phía Dĩ Vạ Hà biểu hiện, khuôn mặt của cô ấy hiện giờ có chút đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Đại nhân ngài đừng nói như vậy, vãn bối cũng chỉ là một tiểu bối trong chấp pháp hội, làm gì mà có thực lực đủ để người đặt tâm vào quan tâm cơ chứ.” Ngọc Linh Thảo cúi thấp người hành lễ một chút, Lưu Quân Viện thấy vậy thì nói: “Đứng lên đi, không cần hành lễ!”
Lời nói thoát ra vô cùng quỷ dị, Ngọc Linh Thảo cảm giác thấy cái áp lực mà cô bé nhận được, phút chốc liền trở nên sợ hãi mà đứng lên.
Đây là thực lực mà chỉ có các đại năng mới có sao? Là cảnh giới hay là thứ khác, Ngọc Linh Thảo cũng không biết được.
“Được rồi, nói chuyện phiếm thì để sau, vào chính sự đi, rốt cuộc là cái gọi là năm con yêu thú được gọi ra như thế nào, phong ấn tại sao lại bị phá giải và tổn thất của Lưu Vân Tông lớn đến bao nhiêu?”
“Theo vãn bối biết thì…”
Ngọc Linh Thảo bắt đầu giảng giải một lúc, đưa ra thông tin và những lập luận của cô bé cho Lưu Quân Viện, trình bày rõ ràng những thứ mà cô bé biết được.
sau một lúc, quy trình giảng giải đã xong, Lưu Quân Viện đăm chiêu suy nghĩ một lát, đã lập tức hiểu hết tất cả vấn đề: “Ra vậy, có vẻ như cái bí cảnh này khi xưa lại chính là một cái phong ấn cỡ lớn!”
Lời vừa dứt, Ngọc Linh Thảo và Dĩ Vạ Hà đều chấn kinh, có thể thấy rằng cái bí cảnh này không bình thường, nhưng đây lại thật sự là một cái phong ấn.
“Vì cái phong ấn có vẻ như đã tồn tại rất lâu, vì thế lũ này một là sống ở thời đại đó, hai là bị nhốt lại ở bên trong do đụng vào một cái cấm chế nhốt lại, sau vài ngìn năm, cái kia Mộng Vân Châu đã vô tình tìm thấy và mở ra cho tìm kiếm cơ duyên cho tới bây giờ.” Lưu Quân Viện suy đoán, trình bày ra một cái lập luận sắc bén, dù không có tính xác thực, nhưng lại rất là hợp lí.
“Ngươi còn biết chuyện gì nữa không?” Lưu Quân Viện hỏi.
“Khô… hình như là còn có một cái, nhưng vãn bối cũng không chắc rằng cái này có phải là tin hay không.” Ngọc Linh Thảo xoa vùng sau đầu biểu hiện bối rối.
“Không sao đâu, cứ nói đi!”
“Là thế này, sau khi bí cảnh bị nổ tung, vãn bối đã lướt qua các vị tông chủ một hồi thì đã nhận ra rằng Hàn Lập Sinh và Hòa Thu Bách, tông chủ của Vạn Hàn Tông và Minh Kiếm Tông đã biến mất không một dấu vết, dù rằng phía bên ngoài có chút đổ nát và lộn xộn, nhưng cũng không đến mức có thể hiện nên một trận chiến lớn.” Ngọc Linh Thảo đáp.
Lưu Quân Viện suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cái này, đúng là không đến mức có thể xếp vào hạng mục quan trọng, nhưng cũng là một cái thông tin có thể đáng quan tâm. Được rồi, chuyện cũng tới đây thôi, ngươi có thể đi.”
“Vâng ạ!” Ngọc Linh Thảo hành lễ thêm một cái rồi xoay người lại bước đi ra ngoài phía cánh cửa. Ngay lúc đang định mở cánh cửa ra thì Lưu Quân Viện lại kêu lên một tiếng: “Khoan đã!”
Ngọc Linh Thảo xoay người lại nhìn, một cái đồ vật bay về phía của cô bé, hướng đi thẳng. Ngọc Linh Thảo lấy tay chụp lại cái thứ đồ vật đó, xem thử thì nhận ra rằng đây là lệnh bài chấp pháp sư.
“Ngươi hiện giờ đã là chuyển hóa cảnh, đã đủ tư cách trở thành chấp pháp sư rồi.”
Ngọc Linh Thảo nghe vậy thì vô thức hỏi: “Không kiểm tra gì hay sao?”
“Không cần, đối với thực lực của ngươi bây giờ thì cái thí luyện kiểm tra đó cũng không cần thiết lắm.”
“Nếu vậy thì vãn bối cáo từ trước!” Ngọc Linh Thảo hành lễ và bước đi, đẩy cửa ra bên ngoài, Dĩ Vạ Hà cũng đi ra sau đó, chỉ còn lại Lưu Quân Viện ngồi trên ghế ngay đó.
Lưu Quân Viện ngã lưng xuống cái ghế dựa, đôi mắt hướng lên phía trần nhà rơi vào suy nghĩ một lúc, miệng nói: “Có lẽ, thế giới này sẽ sớm đổi thay!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]