Chương trước
Chương sau
Bên trong bí cảnh, hướng 67 độ phía đông bắc ở bên trong khu rừng, có một nhóm người đang đi cùng nhau, ở trong đó, Ngọc Linh Thảo là người đi sau cùng, còn những người phía trước lại là những người mà đã từng mời cô bé vào nhóm. Lúc ban đầu, Ngọc Linh Thảo đã từ chối nhóm này vì thích hành sự một mình hơn, nhưng mà hiện giờ cô bé đang ở bên trong nhóm này và đi cùng bọn họ.

Quay lại khoảng thời gian 3 kinh trước, khi mà Ngọc Linh Thảo vẫn đang ở trong đầm lầy, lúc này cô bé đang định lấy thanh xà kiếm và tự thoát ra tình huống này nhưng ngờ đâu, Ngọc Linh Thảo lại gặp đúng cái nhóm mà cô bé từng được mời vào và từ chối.

Quan trọng là khi trước mạnh mồm rằng có thể đi một mình, ấy vậy mà lại bị bắt gặp cái tình huống này, thật sự là quá ngại đi. Dù rằng Ngọc Linh Thảo có thể tự thoát ra, nhưng mà điều đó cũng làm cho cô bé phô ra thực lực của mình, trong tình huống này thì thật sự là không đáng.

Và rồi trong một khoảng ấy, chàng trai đó lại là người đầu tiên phá vỡ sự bình lặng này: “Cô nương kia, có phải là cô nương mà bọn tôi từng gặp phải không?”

“Tôi chưa tới tuổi để gọi là cô nương đâu!” Ngọc Linh Thảo nói, điều này vô tình đã xác nhận đúng người.

Chàng trai ấy thấy mình lỡ lời thì cúi đầu xin lỗi.

Ngay lúc ấy, cô gái đầu tiên nói xấu Ngọc Linh Thảo vì cô bé không gia nhập đã cười lớn, nụ cười ấy lớn đến mức mà ngay cả Ngọc Linh Thảo cũng có chút cảm thấy sợ hãi mà toát mồ hôi lạnh.

“Hahaha!! Tưởng thế nào cơ? Từ chối cho cố vô rồi muốn đi một mình, xong giờ sao, cô lại rớt xuống cái đầm lầy này, haha…” Cô gái ấy mỉa mai, miệng vẫn luôn cười khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút không vui, điều này khiến cho cô bé có cảm nghĩ rằng người này thật vô duyên, lại tự nhủ thêm rằng lần sau ít đi trên cây lại, không là đến lúc bị cái sự việc này là lại bị người như này cười chê, thật sự là có chút tức giận.

Ngay lúc ấy, chàng trai đó lại lên tiếng: “Tiểu Ngọc muội, dù có là bị chuyện này đi chăng nữa thì cũng đừng cười như vậy chứ!”

“Sư huynh sao lại nói như vậy chứ, chuyện này vui mà, sao ta lại không được cười chứ?” Cô gái ấy nói.

Liền lại thêm cô nương có thân hình nóng bỏng cũng đồng tình với lời nói của cô gái kia: “Đúng đấy sư huynh à, cười một chút cũng đâu có sao, cần gì phải làm quá lên như thế!”

Người còn lại cũng đồng tình theo: “Đúng thế đúng thế!”

Nhận được lời hưởng ứng, cô gái kia liền có tự tin mà nói: “Đấy, sư huynh nhìn xem, cả ba người bọn ta cũng đồng tình, vậy thì sư huynh cũng không cần phải nặng nhọc thế cơ chứ?!”

“Vậy thì ba người bọn muội cũng bị như thế xem còn cười được không?” Chàng trai đó vừa nói, cả ba người liền cúi sầm mặt mà không biết đáp lại sao.

“Đấy, thế mà còn cười người ta lớn như thế!”



Nghe chàng trai đó nói thế, cả ba cũng chỉ biết cúi đầu xuống mà đồng thanh nói: “Bọn ta biết sai rồi!”

Nghe cả ba nói thế, chàng trai đó liền hài lòng mà gật đầu: “Biết sai thì tốt!”

Nói xong, chàng trai đó liền quay sang hướng Ngọc Linh Thảo mà nói: “Xin lỗi, để vị tiểu thư đây chê cười rồi!”

“Không sao, mấy người nói xong rồi thì có thể kéo tôi lên được chưa?”

Lời vừa dứt, mọi người liền nhận ra rằng Ngọc Linh Thảo đang chìm xuống sâu hơn rất nhiều, ban nãy là chỉ mới nữa người, nhưng mà bây giờ nó đã tới khoảng gần vùng ngực rồi, có lẽ không bao lâu nữa, Ngọc Linh Thảo sẽ hoàn toàn chìm xuống.

Vừa nghĩ đến, mọi người chỗ đó liền hoảng hốt mà loanh quanh đi tìm đồ có thể kéo Ngọc Linh Thảo lên. Thấy vậy, Ngọc Linh Thảo liền nói: “Không cần hoảng hốt vậy đâu, có chìm thì cũng không chìm nhanh thế đâu, miễn là không vùng vẫy quá mức!”

Vừa nói, Ngọc Linh Thảo vừa lấy ra một cái dây thừng phía ngón trỏ bên tay trái và quăng một đầu sang hướng bên chàng trai đó và kêu: “Chụp lấy!”

Thấy cái dây thừng bay tới phía mình, chàng trai cũng liền nắm lấy và kéo Ngọc Linh Thảo lên.

Sau một lúc, Ngọc Linh Thảo đã được kéo lên bờ, cô bé liền nói: “Đa tạ!”

Nói xong, Ngọc Linh Thảo định rời khỏi đây nhưng mà chàng trai ấy lại kêu: “Ch-chờ đã!”

“Còn chuyện gì nữa à?” Ngọc Linh Thảo hỏi, chàng trai liền chỉ vào bộ đồ mà nói: “Bộ đó bẩn rồi, vị tiểu thư đây không cảm thấy gì sao?”

“À phải rồi, cầm cái này đi!” Ngọc Linh Thảo lại lấy ra từ bên trong nhẫn không gian mà đưa cho bốn người đó cái ô, điều này khiến cho chàng trai cảm thấy khó hiểu, liền hỏi rằng: “Cái này dùng để làm gì vậy?”

Vừa hỏi, chàng trai đó liền quay sang mấy vị sư muội của mình thì đã thấy cả ba người bật ô lên và chắn về phía trước, điều đó lại càng khiến cho chàng trai ấy khó hiểu hơn nữa, lại quay sang hướng của Ngọc Linh Thảo thì thấy rằng cô bé đang vận linh khí xung quanh.

Đến lúc đó thì chàng trai liền nhận ra, lại luống cuống bật ô dù lên, nhưng khi ô dù chưa kịp bật, Ngọc Linh Thảo đã đẩy hết đống bùn ra khỏi quần áo và bắn văng tứ tung, trong đó thì chàng trai ấy lại bị dính khắp người, cả phía trước người đã bị dính hoàn toàn đống bùn trong đầm lầy ấy, còn cái ô thì nó bật ra sau khi đống bùn được bắn ra, nhưng mà đã muộn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.