Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người nơi đó đều kinh ngạc, nhưng mà bên hoàn tinh tông lại hơn nhiều phần, mấu chốt là bên phía tông chủ của bọn họ đang nằm dưới đất thế kia, nhưng mà đó không phải điều mấu chốt, quan trọng là tông chủ thiên hỏa tông, Thiên Ngục Mông đâu rồi.

Bất quá lại có một trưởng lão bên thiên hỏa tông lao tới hỏi trước: "Lập Sinh tông chủ và Thu Bách tông chủ, không biết rằng tông chủ của bọn tôi đang ở đâu vậy?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt của cả hai liển tối sầm lại, sắc mặt có chút không muốn nói, nhưng mà lời đó lại bị Diêm Sinh La đớp lấy trước: "Các ngươi hỏi tên kia ở đâu sao?! Tất nhiên là đã bị ta giết rồi!"

"Nói láo, tông chủ của bọn ta nào há có thể để cho tên như ngươi giết chết dễ dàng đến như thế được!" Trưởng lão thiên hỏa tông quát lên, khuôn mặt giận dữ tột độ.

"Hahaha, ta có bịa đặt hay không, hỏi hai tên kia là biết liền ấy mà!" Diêm Sinh La đáp.

Ngay khi nghe Diêm Sinh La nói thế, trưởng lão thiên hỏa tông liền quay sang hướng của Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh, nét mặt có chút hoảng loạn, cơ thể có chút run rầy: "Hai người, hãy nói với bọn ta chuyện này không phải là sự thật đi!"

Sau một hồi im lặng để chờ hồi âm, cuối cùng, Hòa Thu Bách bắt đầu mở miệng: "Tông chủ của các ngươi, quả thật đã bị Diêm Sinh La tiêu diệt rồi!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều chấn kinh, chỉ trừ người chấp pháp hội là vẫn im lặng nhìn bọn họ.

"Ngục Mông tông chủ vì đứng lên ngăn chặn đòn chí mạng cho chúng ta mà đã hy sinh anh dũng!" Hòa Thu Bách nói.

Hiện giờ, tất cả trưởng lão của thiên hỏa tông đã gần như suy sụp, bọn họ không tin tông chủ của bọn họ đã chết, không, là bọn họ không muốn tin, nhưng cho dù không muốn đến đâu, thì sự thật hiện giờ đang hiện ra trước mắt bọn họ, muốn bọn họ không tin là điều không thể nào.

"Phan chan Ien!"



Một tiếng hét lớn vang lên khiến cho bọn họ chú ý, đó chính là Thủ Thiên Thạch, trưởng lão của thiên hỏa tông, người đã chiến đấu với các trưởng lão của hoàn tinh tông từ nãy giờ.

"Các ngươi đều là trưởng lão của thiên hỏa tông, dù tông chủ có chết thì cũng phải nén bi thương hiện giờ, chỉ cần chúng ta còn đứng đây thì vẫn còn hy vọng, chỉ cần chúng ta còn sống thì tông chủ vẫn còn sống trong tim của chúng ta" Thủ Thiên Thạch lại nói tiếp: "Bây giờ chúng ta đang ở đây, và kẻ đã giết tông chủ của chúng ta vẫn còn đó, vậy thì chúng ta phải đứng lên báo thù cho tông chủ của chúng ta, tông môn của chúng ta không thể nào dễ dàng suy sụp dễ dàng như thế được!"

Lời vừa dứt, những người đang còn đau buồn giờ đây lại cứng rắn hơn rất nhiều, tất cả bọn họ với khuôn mặt nghiêm nghị đều bắt đầu hướng về Diêm Sinh La.

"Thiên Thạch Trưởng lão nói đúng, chúng ta không thể nào đau buồn lúc này được!"

"Chúng ta phải báo thù cho tông chủ của chúng ta!"

"Thiên hỏa tông, mãi mãi trường tồn!"

"Thiên hỏa tông, mãi mãi trường tồn!"

Những lời hò hét liên tục vang lên tăng mạnh sĩ khí của những trưởng lão thiên hỏa tông, bọn họ hiện giờ đây đều phấn chấn lên, nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được sự thật lại không hề đơn giản như vậy.

Thật ra Thủ Thiên Thạch lại không hề cao quý giống như ban nấy, sự thật thì hắn ta chỉ muốn nâng cao uy tín và địa vị của mình, để dễ bề được chọn lên làm tông chủ tiếp theo, và điều này thì lại diễn ra theo đúng ý muốn của hắn, bất chợt, một nụ cười trên mặt của hắn hiện lên.

Thiên Ngục Mông ơi Thiên Ngục Mông, ngươi chết rồi thì đúng là phúc lành của ta, bây giờ thì tông môn của ngươi, ta sẽ lên cai quản nhé!

Còn Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh cũng không thật sự đau buển như nãy giờ, tất cả, cũng chỉ là diễn, bởi vì sau Diêm Sinh La, Thiên Ngục Mông chính là đối tượng thứ hai mà bọn họ cần diệt trừ.



Thật ra, trận chiến hồi nãy Thiên Ngục Mông hoàn toàn có thể sống sót, nhưng mà Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh lại để cho hắn là người chịu đòn và đầy hẳn lên tiến công, bất quá, với thực lực của Diêm Sinh La, việc Thiên Ngục Mông chết hoàn toàn là điều mà bọn họ đã tính tới, hơn nữa, ngay cả Diêm Sinh La cũng không nhận ra việc này.

"Hiện giờ Diêm Sinh La đã bị yếu đi, chúng ta phải tiêu diệt hắn để báo thù cho tông chủ!" Thủ Thiên Thạch nói.

Ngay lập tức, những trưởng lão của thiên hỏa tông đều nhanh chóng hưởng ứng, bọn họ đều đồng tình với Thủ Thiên Thạch và lao tới tấn công Diêm Sinh La, miệng đồng thanh hét lên một câu: "Báo thù cho tông chủ!"

Ngay lúc này, tất cả các trưởng lão của hoàn tinh tông đều lo sợ, nhưng mà bọn họ hoàn toàn không thể ngăn chặn việc đó được, bởi vì bọn họ đều bị ngăn chặn bởi các trưởng lão khác.

Biết được rằng mình không thể sống sót qua đợt này, Diêm Sinh La đã ngay lập tức truyền âm cho Minh Kim Nhân.

(Hãy chăm sóc cho đệ tử của ta.]

Ngay khi nghe thấy Diêm Sinh La truyền âm cho mình, Minh Kim Nhân cũng hiểu rằng tông chủ định làm gì, nhưng mà anh ta cũng không hề ngăn cản, hơn nữa cũng có phần đồng ý, vì vậy Minh Kim Nhân đã quay sang và gật đầu với ông ấy, điều đó cũng khiến cho ông ấy an tâm.

Diêm Sinh La bắt đầu đứng lên, ông ta có chút loạng choạng hét lên: "Các ngươi, tới đây cho ông nào!"

Ngay lập tức, Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh liền hiểu ra vấn để, cả hai hiện ra vẻ mặt lo sợ: "Không ổn, hắn ta sắp tự bạo!"

Lời vừa dứt, cơ thể của Diêm Sinh La đã xuất hiện vết nứt, bên trong vết nứt đó liền hiện lên ánh sáng phát ra khiến cho mọi người từ thế công liền chuyển sang thế thủ, nhưng mà đã muộn rồi.

Cơ thể của Diêm Sinh La liền phát nổ, một vụ nổ lớn hiện ra khiến cho cả thiên địa rung chuyển, tạo nên một khung cảnh đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.