Lâm Bối Y lắc đầu, vẫn kiên quyết với chính kiến của bản thân, nói: "Nhưng hai người đó vẫn là vô tội, người có lỗi là Đoàn Cát và bà ta. Dù có trả thù, chị cũng không nên làm hại đến tính mạng của bọn họ như vậy. Chị làm thế nào có khác gì bọn họ?"
"Chuyện chị làm, chị tự chịu, em không cần quan tâm."
Lâm Bối Y nghe câu nói đó, tức giận tát vào mặt chị mình một cái, nói: "Tự chị chịu? Vậy còn Lục Kiên, Lục Kiên vì điều gì mà phải nằm trong đó?"
Lâm Bối Na vì ai mà phải làm như vậy, nay lại phải chịu cái tát này, cô cũng đánh trả một cái, tức giận không kém gì em mình, nói: "Đúng, Lục Kiên vì chị mà nằm trong đó, tất cả là do chị, vậy được chưa? Nào, lại đây, đánh tiếp đi."
Lâm Bối Y vung tay lên tát mạnh không thương tiếc, "Chị tưởng là em không dám đánh?"
Hai chị em đánh nhau một trận tại nơi này đã gây chấn động đến người ngoài cuộc, truyền đến tai của Lâm Khải, ông ta nghe tin hai cô con gái luôn yêu thương nhau của mình nay lại gây loạn ở bệnh viện, huống gì cả hai đều không phải người có xu hướng bạo lực, ông vội vã đến xem tính hình.
"Dừng lại!!!"
Hai chị em quay lại nhìn Lâm Khải đang đứng sừng sững ở phía sau cùng các y tá, bác sĩ và một số người nhà bệnh nhân. Lâm Bối Y nóng tính hơn, hung hăng buông tay ra, luồng khí huyết vẫn còn sôi sùng sục trong hai người.
Lâm Khải uy nghiêm bước đến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-em-gui-gio-trao-ve-anh/237839/chuong-31.html