Chương trước
Chương sau
-Hai vị, đã tới nơi rồi.

Mị Nguyệt chỉ tay về phía một lăng mộ phủ đầy rêu xanh.

-Thứ ngươi muốn chúng ta lấy là ở trong này.

Tử Tân quan sát xung quanh lăng mộ, hắn cẩn thận dùng tiên lực dò xét xung quanh. Không hề có bất cứ ai ngoài ba người bọn hắn ở đây cả, chỉ có điều cho dù hắn có cố gắng muốn quan sát bên trong lăng mộ thế nào đều không thể được, mỗi lần như vậy hắn đều bị một cỗ tiên lực khác ngăn chặn lại.

-Ngài không cần quá lo lắng, ở đây có ý niệm của Hoàng Đế để lại để ngăn cản người khác tiến vào.

Nhận thấy Tử Tân đang không ngừng vận tiên lực, Mị Nguyệt liền lên tiếng trấn an.

-Hoàng Đế? Chẳng lẽ là Hiên Viên Hoàng Đế?

Nghe tới hai từ Hoàng Đế, Khương Văn Sắc lập tức kinh ngạc. Mị Nguyệt không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

-Thì ra là lăng mộ của Hiên Viên Hoàng Đế, chỉ một chút ý niệm thôi đã mạnh như vậy rồi. So với ngài ấy, ta quả thực còn kém rất xa.

Tử Tân thở dài nói.

-Xin đạo hữu đừng vội nản chí, ngài mặc dù còn trẻ nhưng tu vi đã cao như vậy rồi, nếu sau này gặp cơ duyên ta tin nhất định ngài sẽ có thể đạt được cảnh giới đó.

Mị Nguyệt mỉm cười nói.

-Phải rồi, nếu như vậy thì làm sao có thể vào trong để lấy được vật mà cô nói?

Khương Văn Sắc như nhớ tới điều gì đó liền lên tiếng nói.

-Chuyện này đạo hữu không cần lo lắng, ta có cách để có thể đưa cả hai người vào trong.

Mị Nguyệt xoay người bay tới trước cửa lăng mộ. Cánh tay nàng đặt lên trên cánh cửa, đôi môi nàng khẽ động. Một cỗ tiên lực mạnh mẽ thoát ra bên ngoài khiến hắn nhíu mày, hắn đưa tay đặt lên vai Khương Văn Sắc rồi truyền tiên lực để giúp nàng ổn định tinh thần, nếu không có thể nàng sẽ bị thương bởi cỗ tiên lực đó mất. Nhưng trái lại với hai người bọn hắn, Mị Nguyệt dường như không bị nó làm ảnh hưởng một chút nào, hơn nữa nó lại không bài xích nàng mà như thuận giống như một đứa trẻ vậy.

Bên trong Ngự Thư Phòng.

-Nhị ca, thứ rượu này của huynh quả thực là cực phẩm, cho dù là tiên tửu cũng không thể sánh bằng được.

Đưa tay uống chén rượu trên tay, Khổng Tuyên hứng chí nói.

-Thật không ngờ tửu lượng của ngươi cũng khá như vậy, nếu ngươi thích thì ta sẽ cho ngươi vài vò đem về.

Hoàng Minh cầm vò rượu rót thêm vào chén của Khổng Tuyên. Hai người bọn hắn kẻ rót người cạn, cả phòng khắp nơi đều là những vò rượu rỗng.

-Đúng rồi tam đệ, ngươi có biết vị trí của mả Hiên Viên ở đâu không?

Hoàng Minh đặt vò rượu xuống, tay gắp một miếng thịt cho vào miệng nói.

-Mả Hiên Viên? Ý huynh là lăng mộ của Hoàng Đế hay sao? Nhưng theo ta biết thì Hoàng Đế là người đã gần đạt tới cảnh giới Thánh Nhân, làm sao có thể chết được?

Khổng Tuyên ngạc nhiên đáp.

-Ý ta không phải là thứ đó, thứ ta muốn nói chính là những lăng mộ do dân chúng lập nên để tưởng niệm Hoàng Đế.

Hoàng Minh lắc đầu nói. Hắn làm sao có thể không biết Hiên Viên lão bất tử kia còn sống cơ chứ.

-Thì ra là vậy, nhưng huynh muốn tìm nó để làm gì? Chẳng lẽ là tầm bảo?

Khổng Tuyên nghi hoặc hỏi. Phải biết rằng những nơi như vậy có không ít vật dụng của Hoàng Đế từng sử dụng, chẳng lẽ tên này lại muốn thứ gì đó của Hoàng Đế hay sao?

-Ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta chỉ muốn tìm một vật mà thôi.

Hoàng Minh không chịu nổi ánh mắt của Khổng Tuyên nhìn hắn như một tên trộm, lớn tiếng nói.

-Nếu là như vậy thì ta e rằng hơi khó.

Khổng Tuyên nhún vai nói.

-Khó tìm như vậy sao?

Hoàng Minh nghe xong có phần thất vọng.

-Không phải là khó tìm, mà phải nói là vô cùng dễ tìm. Huynh thử nghĩ xem, một người như Hoàng Đế thì có biết bao nhiêu lăng tẩm như vậy được xây kia chứ.

Nghe Khổng Tuyên nói xong Hoàng Minh liền thở dài. Hắn quả thực chưa nghĩ tới điều này, hắn muốn tìm mả Hiên Viên chỉ vì ba tỷ muội yêu hồ kia mà thôi.

Trở lại mả Hiên Viên. Cỗ tiên lực kia dần dần tụ vào vào trong bàn tay của Mị Nguyệt, trong chốc lát liền hóa thành một viên kim đơn không ngừng tỏa ra kim sắc.

-Chẳng lẽ thứ cô muốn chúng ta nhận chính là viên kim đơn này.

Khương Văn Sắc đưa mắt nhìn viên kim đơn trong tay Mị Nguyệt. Mặc dù tu vi nàng thấp nhưng ba động từ viên kim đơn tỏa ra khiến nàng có cảm giác áp lực không thôi.

-Vật ta nói tới không phải là thứ này, nhưng nếu hai vị muốn thì…

Mị Nguyệt chần chờ một lát rồi đưa viên kim đơn về phía Khương Văn Sắc.

-Vật này sẽ tốt cho việc tu luyện lại tiên thể của ngươi, hãy giữ lấy đi.

Tử Tân xua tay nói. Mặc dù nếu sử dụng viên kim đơn này thì hắn có thể bước một chân tới cảnh giới Thái TIên rồi, nhưng hắn không thể dựa vào cái danh ân nhân mà làm khó người khác được.

-Cảm ơn đạo hữu.

Mị Nguyệt mỉm cười thu viên kim đơn vào. Đúng như lời Tử Tân nói, viên kim đơn này có thể rút ngắn vài trăm năm để tu luyện lại tiên thể của mình. Nếu như hắn muốn lấy nàng cũng đành phải đưa ra mà thôi.

-Chúng ta có thể vào được rồi chứ?

Tử Tân đi tới trước cửa lăng mộ nói.

-Ta sẽ dẫn đường cho hai người.

Thân thể Mị Nguyệt nhẹ nhàng bay vào phía trong lăng mộ, môi nàng khẽ niệm, một ngọn lửa liền xuất hiện trước mặt nàng.

Dưới sự chỉ dẫn của Mị Nguyệt, trên đường đi cả ba không hề gặp bất cứ trở ngại gì. Phải biết rằng mặc dù chỉ là một lăng mộ do người khác lập lên để ghi nhớ công lao của Hoàng Đế, chưa kể tới những cơ quan cạm bẫy trong đây, chỉ cần cỗ tiên lực kia vẫn còn, thì chi dù là một Thượng Tiên cũng không thể làm gì được. Nhưng Mị Nguyệt thì khác, nàng không những dễ dàng thu được cỗ tiên lực đó mà đối với những thứ trong lăng mộ này không khác gì nhà nàng cả.

-Chúng ta đã tới rồi.

Mị Nguyệt khẽ dừng trước một căn phòng nhỏ, bên trong không hề bài trí bất cứ thứ gì, duy chỉ có một thanh kiếm được cắm sâu vào bên trong một phiến đá lớn.

-Ngươi muốn ta lấy thanh kiếm này?

Tử Tân ngạc nhiên nói. Tiên khí từ thanh kiếm này tỏa ra, cho dù là Thượng Thánh Khí cũng không thể hơn được. Đối với thanh kiếm này, viên kim đơn kia có thể so sánh như kiến và voi vậy. Bảo vật như vậy có thể khiến người khác điên cuồng vì nó, vậy mà nàng ta lại dâng lên cho hắn hay sao?

-Phu quân, trên phiến đá kia có khắc chữ.

Khương Văn Sắc kéo tay áo hắn nói. Tử Tân đọc dòng chữ trên phiến đá thì vô cùng kinh ngạc, trên đó chỉ đề ba chữ...

-Hiên Viên kiếm!

Tử Tân kinh ngạc thốt lên. Hiên Viên kiếm là bảo vật của Hoàng Đế, cũng chính nhờ nó mà Hoàng Đế mới có thể chống chọi được với Phệ Phách trong tay Xi Vưu. Tại sao một thứ quan trọng như vậy Hoàng Đế lại không mang theo mà lại để ở đây?

-Chắc hẳn đạo hữu rất thắc mắc tại sao Hoàng Đế lại từ bỏ Hiên Viên kiếm?

Mị Nguyệt nhìn Tử Tân đang đăm chiêu liền mỉm cười nói. Tử Tân không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

-Chắc ngài cũng biết sau khi Hoàng Đế tiêu diệt Xi Vưu cùng dư đảng ma thần tộc. Hoàng Đế nói rằng, cơ duyên của ông và Hiên Viên kiếm đã hết, sau đó ngài liền cùng vợ mình là Luy Tổ tìm một nơi để phong ấn nó.

-Thì ra là như thế. Nhưng nếu nói như vậy thì ta nghĩ ngươi ắt hẳn rất thân thuộc với Hoàng Đế?

Tử Tân làm bộ vô tình hỏi.

-Ta và hai muội muội trước kia được Hoàng Đế cứu giúp, lại được nhận làm con nuôi. Trước khi quy ẩn, Hoàng Đế lệnh cho ta cai quản nơi này để chờ ngươi có cơ duyên với Hiên Viên kiếm tới.

Mị Nguyệt mỉm cười nói.

-Thì ra cô là con nuôi của Hoàng Đế, đã thất lễ rồi.

Khương Văn Sắc khẽ cúi đầu nói.

-Đạo hữu là ân nhân của ta, không cần đa lễ.

-Nhưng tại sao ngươi lại chọn ta?

Tử Tân nghi hoặc hỏi. Dù sao hắn cũng mới gặp Mị Nguyệt lần đầu, cho dù nàng có là con nuôi của Hoàng Đế cũng không thể quá tin tưởng nàng được.

-Đạo hữu đừng lo. Tộc chúng ta có thể nhìn thấu được tâm tính của con người, ta thấy hai vị đạo hữu tâm tính lương thiện, lại có ơn cứu mạng nên mới đánh cược một phen. Tuy nhiên chuyện ngài cùng Hiên Viên kiếm có cơ duyên hay không, chỉ có thể dựa vào ngài.

Canh tay Mị Nguyệt nhẹ nhàng đưa lên che đi đôi môi đang khẽ cười. Tử Tân tuyệt khẳng định, nếu nàng mà tu luyện thành tiên thể, tuyệt đối có thể khiến cho nam nhân trên thế gian này điên đảo.

-Nếu đã như vậy, ta cũng đành thử sức một chút vậy.

Tử Tân thu ánh mắt đang dán vào thân thể trong suốt của Mị Nguyệt, bởi lẽ bên eo hắn đang bị Khương Văn Sắc ngắt nhéo không thôi.

Hắn bước tới gần phiến đá, cẩn thận quan sát Hiên Viên kiếm ở trên. Lưỡi kiếm sắt bén được chạm khắc tinh xảo, chuôi gươm hình rồng như một con mãnh long đang sống.

-Nếu như không rút ra được có nên thử cách của Hoàng Minh hay không a.

Tử Tân lắc đầu mỉm cười. Hắn từ từ đặt tay lên chuôi gươm, bất ngờ, ánh sát từ lưỡi gươm phát ra bao bọc lấy Tử Tân.

-Không ổn. Chẳng lẽ là bẫy?

Tử Tân muốn rút tay trở về nhưng hắn nhận ra cho dù dùng cách nào cũng không thể được, hơn nữa tiên lực bên trong người hắn đang dần dần bị Hiên Viên kiếm hấp thụ.

Ở bên kia, trên môi Mị Nguyệt liền nở một nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.