Chương trước
Chương sau
Về đến Triều Ca, Hoàng Minh thở phào nhẹ nhõm, những việc tưởng chừng như nan giải bây giờ đã không còn nữa. Tính mạng của Na Tra giờ sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa, đối thủ lớn nhất của Đại Thương là Tây Kỳ cũng đã không còn, mặc dù hắn không biết sẽ có biến cố gì xảy ra hay không nhưng dù sao cuộc sống của hắn bây giờ cũng khá dễ chịu.

Ở Triều Ca được vài hôm thì Đặng Thiền Ngọc và Thanh Thanh phải trở về để tiếp tục việc tu luyện, nhưng trước khi đi tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc cũng không quên trấn lột một số thứ của Hoàng Minh. Điều Hoàng Minh băn khoăn nhất chính là sư phụ của Đặng Thiền Ngọc, đã có mấy lần hắn dò hỏi nhưng đều không thành, hắn có hỏi qua Thanh Thanh nhưng nàng chỉ mỉm cười và nói cho hắn năm chữ “là một đại mỹ nhân”. Haiz, như vậy khác nào làm khó hắn kia chứ, nếu nói về các mỹ nhân trong Phong Thần thì như mây trên trời, làm sao hắn có thể biết được. Nhưng thôi, hắn cũng chỉ là tò mò muốn biết chứ không phải quan trọng lắm, chẳng lẽ lại đi cưa đổ sư phụ của Đặng Thiền Ngọc hay sao?

Những ngày yên bình của Hoàng Minh cứ thế nối tiếp. Nhưng hôm nay hắn nhận được một tin khiến trong lòng hắn thấp thỏm không yên, hai ngày nữa sẽ là “Thánh Đản Nữ Oa nương nương”. Mẹ kiếp, nếu hắn nhớ không lầm thì Thánh Đản Nữ Oa được tổ chức vào năm thứ bảy khi Trụ Vương đăng cơ, tại sao lại tới sớm như vậy chứ? Chẳng lẽ nói việc hắn ở đây đã làm đảo lộn hoàn toàn mọi chuyện xảy ra? Nghĩ tới nghĩ lui Hoàng Minh cũng đành phải chấp nhận rằng việc này có thể liên quan tới hắn. Trụ Vương hoàn toàn khác với nguyên tác, không còn là một kẻ ăn chơi trác táng, lại có được lòng tin của quần thần và nhân dân, mặc dù tên này có phần háo sắc giống trong nguyên tác, nhưng có lẽ chỉ là với lão bà của hắn mà thôi. Đối thù lớn nhất của Đại Thương là Tây Kỳ lại trở thành đồng mình. Na Tra thì thoát khỏi thảm cảnh “róc thịt trả cha, róc xương trả mẹ”. Như vậy có thể nói Phong Thần này hoàn toàn đảo lộn rồi.

Nhưng điều mà Hoàng Minh cảm thấy đau khổ chính là tên sư huynh chết tiệt kia nhờ hắn đóng giả hắn trong lễ Thánh Đản Nữ Oa với lí do “ra mắt sư phụ của Hoàng Phi Yến”. Mặc dù vậy Hoàng Minh cũng không thể tức giận được, chưa nói tới việc Tam Tiêu đã cứu mạng của bọn hắn thì có cho bảo vật gì hắn cũng không dám đóng giả Tử Tân để đi gặp Tam Tiêu nương nương cùng Hoàng Phi Yến được.

Thánh Đản của Nữ Oa được tổ chức mười hai năm một lần, chả trách tại sao trước giờ Hoàng Minh không hề nghe nhắc tới. Hắn không biết được vị Nữ Oa này đã bao nhiêu tuổi rồi nữa, nhưng nếu đem so sánh với mấy người Thông Thiên hay Lão Tử, chắc chắn Nữ Oa cũng là một lão bà bà rồi. Thực không biết trong nguyên tác có nói quá hơn không khi nói Trụ Vương đã làm điều dâm ô bất kính với tượng của Nữ Oa. Mẹ kiếp, ta phỉ vào, cho dù tên Trụ Vương kia có háo sắc tới đâu cũng không tới mức biến thái như vậy chứ, thần kinh.

Nhưng nếu kể lại thì lão bà bà Nữ Oa này cũng vô cùng thù dai đấy. Chỉ vì bị Trụ Vương sờ soạng tượng của mình mà bà ta đã sai ba con yêu tới hủy hoại cả Đại Thương. y, có lẽ thực sự đúng với câu, gừng càng già càng cay a, không biết có phải là do mãn kinh lâu năm hay không nữa. Hoàng Minh cười hắc hắc, tự YY trong lòng.

Ngày hành hương Miếu Nữ Oa cũng đã tới, đối với Đại Thương thì đây là một đại lễ long trọng để ghi nhớ công đức của Nữ Oa. Ngày đó, cả Đại Thương đều dâng đèn, kết hoa khắp nơi.

_Bẩm bệ hạ, đã tới nơi rồi.

Thương Dung đứng trước cửa Xa Giá cung kính nói.

Hoàng Minh ngồi bên trong thấp thỏm không yên. Đây là lần thứ hai hắn đóng giả Tử Tân, nhưng dù sao lần trước cũng chỉ là ở trước mặt của mấy người Khương Văn Sắc mà thôi, bây giờ là hàng vạn người, làm sao hắn có thể bình tĩnh được.

Từ tốn bước xuống Xa Giá, nhìn Thương Dung gật đầu. Hắn không muốn nói nhiều, bởi như vậy có thể khiến người khác nghi ngờ. Dẫn đầu đoàn người, Hoàng Minh cùng văn võ bá quan cùng tới Miếu Nữ Oa.

Bởi vì muốn lấy lòng Nữ Oa mà Hoàng Minh đã sớm bảo Tử Tân tu sửa Miếu Nữ Oa, vốn tượng của Nữ Oa là bằng đất nhưng đã sớm được đúc thành tượng đồng, hằng năm đều ra sức cung phụng, hương khói không ngừng. Bên trong đại điện được bày trí tinh xảo, hoa lệ, ở giữa chính là bức tượng Nữ Oa ngồi trên bảo tọa trầm hương, hai bên có Kim Đồng Ngọc Nữ, ở dưới là vũ hạc, hương khói bốc lên nghi ngút càng làm tăng thêm vẻ thần bí.

Hoàng Minh đi tới chính điện, hắn nhìn vào bức tượng của Nữ Oa, trong lòng thầm cười. Với trình độ điêu khắc tượng ở thời này có thể coi là tạm được, nhưng với hắn đây chẳng qua là một bức tượng thảm thương. Thật sự mà nói rằng, cho dù cái tên Trụ Vương trong nguyên tác kia có thiếu thốn đàn bà tới đâu cũng không thể mà nổi dâm ý với bức tượng này được.

Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Hoàng Minh cũng đành phải bày ra vẻ thành kính, theo trình tự mà dâng hương, văn võ bá quan cũng quỳ xuống bái lạy, dâng lên các loại cống phẩm. Sau khi các văn võ bá quan dâng cống phẩm xong đều lui ra ngoài chỉ còn một mình Hoàng Minh, theo tục lệ Thiên Tử phải ở lại đây một mình để hướng Nữ Oa cầu phúc. Điều này làm Hoàng Minh khóc không ra nước mắt, vốn đã không thích những thứ bó buộc như vậy rồi, bây giờ cũng đành phải làm theo.

Hoàng Minh vẻ mặt cung kính, cúi đầu tụng niệm kỳ văn đã chuẩn bị từ trước.

_Đại Thương Thiên Tử cung chúc nương nương vạn thọ vô cương.... Khấu xin nương nương phù hộ cho dân chúng Đại Thương.

Đang thả hồn vào bài kỳ văn, Hoàng Minh bỗng nghe thấy một âm thanh từ bức tượng Nữ Oa truyền tới.

_Bệ hạ thật có thành ý, nếu như thuận theo thiên số, ắt sẽ thăng thiên phong thần, vĩnh viễn hưởng phúc.

Hoàng Minh chợt bừng tỉnh, hắn nhìn về phía bức tượng Nữ Oa, ở đó bức tượng giống như đang sống, nhưng dù có cố gắng đến mức nào, Hoàng Minh vẫn thấy bức tượng có một cái gì đó rất mờ ảo.

Quả nhiên là đã tới rồi. Hoàng Minh âm thầm nở nụ cười ở trong lòng. Nếu như là người khác, nghe tới bốn chữ “thăng thiên phong thần” chắc sẽ vô cùng sung sướng, nhưng với hắn thì không, hắn cực kì kị cái từ này. Thực sự trong lòng rất tức giận nhưng Hoàng Minh cũng cố gắng kìm lại, hắn biết bây giờ không phải là lúc đối chọi với Nữ Oa, cho nên vẫn giữ thái độ cung kính nói.

_Thăng thiên phong thần thì sao? Nếu như thế gian này yên bình không có chiến tranh, dân chúng an cư lập nghiệp, thì quả nhân có chết không được siêu sinh cũng cam lòng.

Từ xưa tới nay, các vị hoàng đế dù là hôn quân hay minh quân cũng đều có ý mưu cầu trường sinh bất lão, nhưng Hoàng Minh lại dám nói ra câu “chết không được siêu sinh” quả thực đã làm cho Nữ Oa biến sắc. Nhưng làm sao Nữ Oa có thể tưởng tượng được trong lòng Hoàng Minh nghĩ gì. Miệng thì nói những lời tốt đẹp, nhưng nếu một ngày tính mạng bị nguy hiểm thì hắn luôn hướng theo tôn chỉ “chết ai cũng được, chỉ cần không phải ta hay người thân là được”.

_Bệ hạ quá lời rồi. Ngài trí dũng song toàn, Đại Thương ngày nay thiên hạ thái bình, dân chúng ấm no, khắp nơi đều nể phục, tại sao lại xảy ra chiến tranh được kia chứ.

_Thánh Nhân, người ngay không nói vòng vo, ta mặc dù bất tài nhưng cũng biết một chút về thiên số, hiện nay sát kiếp nổi lên, thiên hạ sẽ đại loạn, xin Thánh Nhân chỉ bảo.

Hoàng Minh không muốn vòng vo, hướng về phía Nữ Oa thi lễ, rồi nói.

_Thực không ngờ ngài lại có thể nhận biết được thiên số, nhưng đã là thiên số thì khó tránh khỏi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.

Mặc dù hơi kinh ngạc trước lời nói của Hoàng Minh nhưng Nữ Oa vẫn bình thản đáp.

Mẹ kiếp cái thiên số của các ngươi đi. Trước kia là Lão Tử, bây giờ đến cả Nữ Oa cũng vậy, lúc nào cũng thiên số, thiên số chỉ thuận theo không thể cưỡng cầu. Ta khinh vào, các ngươi là Thánh Nhân, là bất diệt, đối với các ngươi chuyện này chẳng đáng là gì, nhưng đối với chúng ta chính là hàng triệu sinh mạng đấy, trong lòng Hoàng Minh bừng bừng lửa giận.

_Chẳng lẽ ngay cả Hỗn Nguyên Thánh Nhân cũng không thể?

_Ngay cả là Thánh Nhân cũng không thể tránh được. Vũ trụ vạn vật đều có định số, quốc gia thịnh suy, sanh linh sinh diệt. Ngươi chẳng qua chỉ là một nhân hoàng nhỏ nhoi, làm sao có thể hiểu được đạo của Thánh Nhân.

Nữ Oa hừ lạnh nói.

Mẹ kiếp, Thánh Nhân không thể tránh được? Là không thể hay không dám? Nếu Thánh Nhân phải tuân theo thiên số thì tại sao Thông Thiên Giáo Chủ phải bày ra Vạn Tiên Trận Chu Tiên Trận? Chẳng lẽ hắn không biết giúp đỡ Đại Thương là nghịch thiên hay sao? Có chăng là do đồ đệ liên tiếp bị giết, động tới lợi ích căn nguyên của Triệt Giáo! Nguyên Thủy Thiên Tôn tại sao lại mặt dày ra tay đàn áp Tam Tiêu trong Hoàng Hà Trận? Chẳng phải là do tinh anh đều bị Tam Tiêu bắt mất hay sao? Nộ khí xung thiên, Hoàng Minh không còn quan tâm tới người trước mặt là Thánh Nhân, hắn cũng không quan tâm mình sẽ đắc tội Nữ Oa, lớn tiếng quát.

_Dân chúng hết lòng cung phụng thần linh các ngươi, ngay cả cơm cũng không đủ no nhưng vẫn luôn hương khói đầy đủ. Bọn họ không cầu phú quý, cũng không cầu vinh hoa, chỉ cầu được hai chữ “bình an” mà thôi. Vậy còn các ngươi thì sao? Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, gặp người khác mạnh mẽ hơn thì ra sức nịnh hót. Ngươi nói xem chúng ta cúng bái, thờ kính các ngươi để làm gì?

_Hôn quân ngươi nói...

Nữ Oa tức giận quát. Nhưng nàng chưa nói hết câu, tên trước mặt đã lập tức cướp lời của nàng.

_Ta còn chưa có nói xong a. Tiên nhân các người có thể làm được gì cho dân chúng? Kiếp nạn đến thì không thể bảo vệ, ngược lại còn “thuận theo thiên số” mà hi sinh dân chúng. Nếu không tế lễ cho các ngươi thì sao? Các ngươi liền gieo tai họa xuống để trừng phạt dân chúng. Vậy các ngươi nói xem chúng ta rốt cuộc là gì của các ngươi?

Hoàng Minh nói một tràng làm cho Nữ Oa cứng họng. La hét nãy giờ khiến tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều. Nhưng người đối diện hắn thì không được như vậy, khuôn mặt Nữ Oa nhanh chóng tối xầm, đây là lần đầu tiên một con người dám nói với nàng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.