Sau khi hoàn thành công việc làm cho người ta thoả mãn vô cùng, hắn hôn lên khoé mắt còn ướt át của y, cười nhẹ dỗ dành hắn. “Có gì đâu mà phải thẹn thùng?” Gần đây, hắn hình như khi dễ y hơi quá mức, nên kiểm điểm. người trong lòng hắn hình như cũng có cùng ý tưởng, thanh âm khàn khàn lên án.
“Trước kia ngươi không phải như vậy.”
Lúc hắn còn gọi y là “Lạc Dương”, khi làm chuyện ấy, cho dù có muốn nhiều như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn rất quy củ, những chuyện làm y thẹn thùng như vậy hoàn toàn không có. Có lẽ lúc ấy, hắn chỉ là thực hiện những vọng tưởng đối với bạn tốt, nên không dám lỗ mãng. Còn bây giờ, hắn đã thực sự ôm người chỉ thuộc về một mình hắn, người yêu của hắn, nên mới như vậy đi?
Cẩn thận giúp y lau cơ thể, sửa sang lại quần áo, hắn nghiêm túc nói. “Bởi vì hiện tại, ngươi là Lạc Thần của ta.” Lời nói bá đạo vô lý như vậy, ngay cả chính hắn đều phải chịu thua, nhưng thiếu niên vừa nghe lại đã hiểu ngay, nở một nụ cười thoải mái, còn để lộ ra hai chiếc răng nanh, sáng ngời giống như một ngôi sao.
Cẩn thận thu thập chiến trường, mở cửa khoá, vừa mới cắm dây điện thoại vào đã có người gọi đến.
“Tổng giám đốc, Dương tiên sinh nói….”
Lời nói còn chưa dứt, đã có người lao vào, long mi cong cong, đôi mắt trong suốt cùng khoé môi mím lại, giống y hệt người thiếu niên bên cạnh hắn. Dương Lạc Dương nhíu mày, dùng ngữ khí nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-duong/136792/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.