Ôi trời, mệt mỏi quá! Ta nhu nhu huyệt Thái Dương. Cuối cùng cũng làm xong công việc Cơ Dưỡng Tĩnh giao cho.
Bọn họ cần ta, lại chê công việc ta làm tệ, thế là mỗi ngày thay phiên nhau huấn luyện ta.
Ta biết, tên ta hiện tại, gọi là “Ám kỳ” (Quân cờ ngầm),chính là trên bàn cờ tựa như không quan tâm, nhưng chỉ cần chuyển động một chút là có thể thay đổi toàn bộ tình hình của quân cờ khác.
Nhiệm vụ như vậy thật lớn a! Ta đã không còn khí lực để nói với bọn họ rằng ta không có năng lực làm việc này, tất nhiên ta cũng chẳng có can đảm – vừa nhìn thấy Cơ Dưỡng Tĩnh là khí thế ta đã muốn giảm phân nửa mất rồi.
Một tách cà phê bưng đến trước mặt ta, ta thoáng kinh ngạc ngẩng đầu. Cơ Dưỡng Tĩnh, nam nhân này cư nhiên chiếu cố cấp dưới?
Mặc kệ, hiện tại việc đều đã làm xong rồi, cũng không cần uống cà phê nâng cao tinh thần a? Ta nhìn hắn, hắn lộ ra nụ cười như thói quen.
“Sao không uống, sợ ta hạ độc ngươi?”
“Sao lại thế được, ngươi cứ nói đùa mãi.” Ta đề phòng phát sinh thêm nhiều việc không muốn nên đã bưng cái tách lên uống hai ngụm. Nếu hắn muốn hạ độc cũng sẽ không hạ thuốc độc ta, hơn phân nửa là sẽ hạ xuân dược… Xuân dược?! – ta giương mắt lên.
“Ngươi quả nhiên là thông minh.” Nam nhân này a… Lẽ nào có năng lực nhìn thấu lòng người?
Hắn cầm lấy cái tách trong tay ta, cúi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-duong-vo-uy/2103133/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.