- ED: Han
Tề Trạm nhìn nhím nhỏ cuộn thành một đoàn ở góc giường lớn, ăn nói khép nép mà khuyên: " Húc Nhi, tha thứ cho ta được không, ta biết sai rồi".
Lan Húc lấy tay che lỗ tai: "Chàng không cần nói, ta ngủ rồi".
Bệ hạ trong lòng ăn khổ, lại vô kế khả thi*: "Ta để nàng đánh một trận cho nhuận khí? hửm?"
*vô kế khả thi: không có cách nào
Nàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, vẫn là không đáp lại lời hắn. Liền im lặng như vậy trong phút chốc, chính nàng không nhịn được rầu rĩ mà mở miệng: "Bọn họ kỳ thật là muốn chàng tuyển phi đi."
Nàng lại không phải là tiểu ngốc tử, các đại thần nào có quan tâm nhóm thân vương, quận vương thiếu hay không thiếu chính thê a, lấy cớ tuyển tú cho tôn thất nhưng thật ra ánh mắt nhìn chằm chằm vào hậu cung rất nhiều. Nàng kỳ thật đã hết giận phân nửa, khi nghĩ đến đây trong lòng lại có chút khổ sở.
Hắn vừa nghe nàng chịu phản ứng, chồm nhanh qua đem người kéo vào trong ngực, thuận tiện thổ lộ tranh công: "Bọn họ nói cái gì không quan trọng, ta chỉ nguyện ý muốn nàng".
Nàng nắm tay nhỏ, nhẹ đấm hắn một cái: "Hừ, Bệ hạ không sợ những đại thần đó làm ầm ĩ? Mỗi ngày đều nghe nói cái gì mưa móc dính đều, chẳng lẽ Bệ hạ không muốn hưởng tề nhân chi phúc?"
Tề Trạm trong lòng buồn cười, ngoài miệng lại nghiêm trang mà nói: "Trẫm đã cùng bọn hắn nói qua, Hoàng hậu đem long tinh trẫm ép đến khô, không cách nào ứng phó được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dung-xuan-sam-mong/87890/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.