Tay ôm chiếc diều so với bản thân mình còn lớn hơn, Tề Cẩn bốn tuổi thất tha thất thểu bước đi trên đường, khiến cung nhân hầu hạ bên người đều khiếp vía hãi hùng. Chính y lại cứ kiên trì không cần người hỗ trợ, y cảm thấy mình lớn như vậy còn bắt hạ nhân ôm đi sẽ bị Hoàng huynh cười.
"Tam ca! Tam ca!" Y hưng phấn mà chạy đến Đông Cung, ở cửa thư các bị Đức Tự cười tủm tỉm đỡ lấy.
Nghe được bẩm báo Tề Trạm gật gật đầu, buông thư đi ra.
"A Cẩn tìm ta?" Tề Trạm xoa xoa đầu y.
"Diều của đệ không bay lên được! Hoàng huynh mau giúp đệ nhìn xem." Nói đến đây Tề Cẩn lại có chút buồn bực, rõ ràng là diều của y vừa to vừa đẹp, thế nhưng vừa bay lên lại đảo vòng rơi xuống mặt đất, y cùng nhóm tiểu thái giám thử đi thử lại đều không thành công.
Tề Trạm nhận lấy diều, mặt trên diều vẽ một con lão hổ uy phong lẫm lẫm, chỉ là diều có cái đuôi rất dài, không hợp với phần thân. Hắn kiểm tra một chút khung xương, không có vấn đề gì, lại dùng tay ước lượng, lúc này mới mở miệng nói: "Khả năng là cái đuôi quá nặng, bỏ bớt đi một chút rồi thử lại xem sao."
Chỉ chốc lát sau Tề Cẩn liền chạy trở lại, trong mắt tràn ngập ánh sáng sùng bái: "Nó có thể bay được rồi, Tam ca thật là lợi hại." Nói xong còn lắc lắc tay áo Tề Trạm: "Huynh cùng đệ đi chơi diều đi."
Tề Trạm nắm tay y giải thích: "Ca ca còn có công sự phải làm, đệ tự chơi đi."
"Huynh trước kia cũng có công sự a".Tề Cẩn có chút mất mát, "Trước kia có thể bồi đệ chơi, bây giờ thì đều không thể. Đệ không muốn huynh làm Thái tử, làm Thái tử không tốt chút nào."
Tề Trạm nhẹ nhàng mà gõ đầu y mấy cái: "Đệ chớ có nói bậy, cẩn thận Phụ hoàng nghe thấy sẽ phạt đệ."
"Vậy lúc nào huynh rảnh thì đi Di Thục Cung tìm đệ được không?" Tề Cẩn ngẩng đầu lên, chờ mong mà nhìn hắn.
Tề Trạm bảy tuổi ánh mắt ám ám, nhấp nhấp môi mỏng: "Nếu đệ muốn gặp ca ca có thể tới Đông Cung."
----------
"Bệ hạ, Đoan Vương điện hạ tới rồi."
Tề Trạm bị thanh âm này đánh gãy suy nghĩ, cầm cuộn tranh trong tay cuốn lên, thả lại khay, mở miệng nói: "Bảo hắn tiến vào."
Sau khi hành lễ, Tề Cẩn lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế, cũng không hỏi chuyện gì, chờ Tề Trạm mở miệng.
Đức Tự đem một cái khay đặt bên cạnh người Tề Cẩn, khom người thối lui sang một bên. Trên khay đựng đầy chính là sáu cuộn tranh.
Tề Trạm bước chân thong thả đi xuống bậc thang, tùy ý ngồi xuống bên người y, chỉ chỉ khay đựng cuộn tranh: "Đây là thẻ bài tú nữ tuyển tú của năm nay."
Tề Cẩn sớm có dự cảm, nghe vậy biểu tình cũng không có gì dao động, gật gật đầu chờ Tề Trạm nói tiếp.
"Sáu cái này đều là Hoàng Hậu chọn ra. Nàng trình lên thân thế, bối cảnh cùng lời bình tuyển tú cho trẫm xem, đều là những tiểu thư gia thế tốt đẹp, phẩm mạo đoan trang khuê tú, Trẫm cảm thấy không tồi đâu."
Nghe Tề Trạm nhắc tới Hoàng hậu, ngón tay dưới ống tay áo Tề Cẩn nắm chặt, rất nhanh sau đó lại buông ra.
"Ngươi năm nay đã mười chín, cũng nên thành thân rồi. Bức họa của mấy vị tú nữ đều ở chỗ này, ngươi thử nhìn xem có thích hợp hay không, Hoàng huynh sẽ thay ngươi làm chủ. Nếu đều không thích, thì sẽ tiếp tục tìm."
Tề Trạm lẳng lặng mà nhìn Tề Cẩn, ngữ khí ôn hòa. Y khá gầy, người có chút tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn tốt: "Nếu là người Hoàng huynh và Hoàng tẩu nhìn chúng, tất nhiên là rất tốt." Tề Cẩn rũ mắt không nhìn hắn, ngữ khí kính cẩn: "Hoàng huynh có thể tuyển một người tốt nhất cho đệ, thần đệ sẽ vô cùng cảm kích."
"Lễ Bộ hữu Thị lang Lý Duy gia cô nương. Tằng tổ phụ từng nhậm chức Đại học sĩ, người lớn lên cũng không tồi." Tề Trạm lấy trong khay ra một cuộn tranh, đưa cho y.
Tề Cẩn nâng tay tiếp nhận, cũng không mở ra xem, chắp tay làm lễ: "Đa tạ Hoàng huynh."
"Đây là người sẽ trở thành Vương phi của ngươi, ngươi cũng không nhìn xem?" Tề Trạm nhìn bộ dáng kính cẩn nghe theo của y, trong lòng có chút tức giận, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh.
"Không cần, thần đệ tin tưởng ánh mắt của Hoàng huynh. Đến thời điểm thích hợp, chỉ cần Hoàng huynh hạ chỉ là được."
Lửa đốt trong lòng khiến Tề Trạm có chút cay, không muốn cùng y nhiều lời, đứng dậy: "Trẫm ngày mai sẽ hạ chỉ. Ngươi trở về chuẩn bị hôn sự đi, về sau cùng cô nương kia chung sống cho tốt, phải gánh vác trách nhiệm làm chủ một nhà."
Tề Cẩn cũng đứng lên, nhưng không có lui ra, nắm bức họa cuộn tròn trong tay yên lặng.
"Còn có chuyện muốn nói?" Tề Trạm vốn dĩ phải quay lại ngồi trên ngự tọa, thấy y như vậy cũng dừng lại.
Tề Cẩn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giống như chiến sĩ đã hạ quyết tâm muốn chịu chết, nhìn về phía hắn: "Hoàng huynh đã biết từ khi nào?"
Thấy ánh mắt này của y, bàn tay Tề Trạm đều đã siết thành nắm đấm, cắn răng từng chữ từng chữ hỏi hắn: "Biết cái gì?"
Tề Cẩn không nói lời nào, cứ cố chấp nhìn thẳng hắn, ánh mắt đau thương lại mang theo chút điên cuồng.
"Loảng xoảng!" Tề Trạm trực tiếp nhấc chân đạp một bên bàn trà, trà cụ trắng sứ tinh xảo vỡ vụn, nước trà tích táp chảy đầy đất.
Đức Tự thấy vậy nhanh chóng đem người hầu trong điện đều đuổi đi, chính mình đóng cửa lại đứng canh bên ngoài. Bệ hạ từ trước đến nay hỉ nộ đều không thể hiện ra ngoài, hôm nay bộc lộ ra bộ dáng này thật sự rất dọa người, cung nhân đều bị sự căng thẳng làm cho tái mặt, mỗi người đều sợ đến mức đi cũng không dám phát ra tiếng.
Lúc này Tề Cẩn có một loại cảm giác được giải thoát, "người kia" y muốn mà cầu không được, liều mạng đè xuống tâm ý chính mình, đêm khuya nằm mơ chỉ sợ bản thân lẩm bẩm nói nhỏ khiến ai đó nghe thấy. Lại chưa từng nghĩ đến, ngày hôm đó ở cạnh núi giả, Hoàng huynh ôm Hoàng hậu từ trên cao nhìn xuống mà liếc y một cái, ánh mắt kia sắc bén che dấu lôi phong như là đâm xuyên qua lớp ngụy trang của y, y nháy mắt liền minh bạch, rằng kỳ thật Hoàng huynh đã sớm biết hết thảy, chỉ là bất động thanh sắc mà nhìn y thống khổ giãy giụa.
Bị người nhìn thấu bí mật khiến y cảm thấy thẹn, nhưng hơn hết là thẹn quá mà hóa giận. Kỳ thật, mơ ước thê tử của ca ca đáng ra y phải cảm thấy áy náy, y hẳn là phải thấy hổ thẹn, thực xin lỗi ca ca. Nhưng là y lại không thích bộ dáng bất động thanh sắc, vững như Thái Sơn mà nhìn y của Tề Trạm.
Tam ca bảy tuổi năm ấy đã rời bỏ y mà đi, dần dần càng trở nên xa cách. Từ đây, hắn là Thái tử điện hạ cao cao tại thượng được ký thác kỳ vọng cao, hiện giờ lại càng thêm bễ nghễ hết thảy – Hoàng đế bệ hạ.
Y cho rằng ngày đó qua đi, Tề Trạm sẽ đi tìm y, sẽ chất vấn y, sẽ đánh y một trận, thậm chí sẽ lưu đày y, muốn giết y. Thế nhưng Hoàng huynh cái gì cũng không làm, y đợi nửa tháng, vốn tưởng đầu đã treo ở trên lưỡi đao lại chậm chạp không rơi xuống.
Hôm nay lại triệu y tới, vẫn cứ cái gì cũng không đề cập tới, chỉ dùng một thái độ huynh trưởng từ ái, miệng lưỡi thân thiết ôn hòa nói phải tuyển cho y một vị Chính phi.
Huynh muốn ta tuyển ai? Huynh hỏi ta thích ai? Trừ bỏ "nàng ấy" thì đám người ngoài kia có gì khác nhau? Huynh không phải đều biết hết rồi sao, ta muốn Lan Húc, huynh cho ta sao?
Han: Trong tiếng Trung chỉ có 2 ngôi xưng nên bản convert chương này nói về Tề Trạm, Tề Cẩn đều chuyển hết sang "hắn..hắn" loạn xạ. Vì vậy, ta đặt danh xưng "hắn" cho Tề Trạm để thống nhất với phần đầu, và "y" cho Tề Cẩn để các nàng dễ phân biệt nha^^.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]