Khoảnh khắc cửa phòng chậm rãi mở ra, Trầm Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy hối hận.
Hắn đáng ra nên ở trong phòng chờ sư huynh trở về, chứ không phải tay chân cứng đờ đứng ở nơi này, nhìn trò khôi hài hoang đường như vậy.
Căn phòng không đủ ánh sáng tối tăm mờ ảo, nhưng vẫn đủ để thấy hai bóng người dây dưa trên giường — quần áo không chỉnh tề, đầu tóc hỗn độn, tư thế cực kì ái muội.
Mà dung mạo hai người kia, Trầm Nhược Thủy lại quen thuộc vạn phần.
Trong nháy mắt ấy, hắn hận không thể mắt mù tai điếc, gì cũng không nhìn không nghe được.
“Sư huynh……” Khi hắn gọi ra hai tiếng này, thanh âm hắn trống rỗng phiêu dật, mơ hồ mang theo chiến ý.
Hai người trên giường tất nhiên giật mình.
Liễu cô nương hét lên một tiếng, ôm xiêm y lui vào góc giường run rẩy.
Lục Cảnh tay nâng lên nhu nhu thái dương, hai hàng lông mày nhíu lại, có chút cố hết sức quay đầu đối diện Trầm Nhược Thủy.
Dưới ánh sáng mờ, Trầm Nhược Thủy thấy rõ y đã cởi một nửa y phục, cùng với diễm lệ hồng ngân trên cổ. Y đã làm gì với Liễu cô nương, thật sự là vừa nhìn đã hiểu ngay.
Sư huynh là của ta!
Vài canh giờ trước, Trầm Nhược Thủy còn có thể liều lĩnh buông ra những lời này, nay lại không thể thốt ra được.
Nam tử trước mặt này…… từ đầu đến giờ chưa từng thuộc về hắn.
Vị Liễu cô nương kia mới đúng là hôn thê của Lục Cảnh.
Hai người bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dong/67447/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.