Trầm Nhược Thủy chỉ lo cùng người trong lòng ôn nhu triền miên, hoàn toàn không để ý tới biểu tình quái dị của Lục Cảnh, mãi đến khi hôn nhau không ít, mới chậm rãi thối lui nói: “Sư huynh đang bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, ta sẽ không làm phiền ngươi.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng thân thể lại như trước đè trên người Lục Cảnh, đôi hắc mâu xoay chuyển, nhìn chằm chằm hắn.
Lục Cảnh liền cười, nâng tay nhu nhu hai má hắn, hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Trầm Nhược Thủy lưu luyến không rời cử động, ngồi lại ở đầu giường, nói: “Ta ở đây trông nom ngươi.”
“Ngươi không ngủ được?”
“Ân.”
Trầm Nhược Thủy gật mạnh đầu, tầm mắt thủy chung lưu luyến trên mặt Lục Cảnh, không hề rời đi. Hắn rất sợ mình chỉ cần nháy mắt, sư huynh của hắn sẽ biến mất không gặp được nữa.
Lục Cảnh chỉ cảm thấy dáng điệu này của y thật rất đáng yêu, khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt cuối cùng nhiễm lên nhàn nhạt ý cười, ôn nhu nói: “Cùng ngủ đi.”
Trầm Nhược Thủy nhíu mày nghĩ nghĩ, nghe lời nằm xuống bên cạnh Lục Cảnh, đôi mắt vẫn mở to vừa đen vừa sáng bóng, đáng yêu đến cực điểm.
Lục Cảnh biết tâm tư của y, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Lục Cảnh nhìn quanh, không thấy Trầm Nhược Thủy, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài vang lên mấy tiếng “Bang bang bàng bàng”, mới biết hắn đang sắc thuốc cho mình, hơn nữa thực bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dong/3239096/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.