Hôm nay Mặc Hãn cáo biệt mọi người định rời đi.
Mặc Chiêu luyến tiếc, nói:"cha phải đi rồi sao? Con còn chưa tâm sự với cha được chuyện gì."
Mặc Hãn vỗ vai con trai, trả lời:"đợi ta hoàn thành xong hết việc, sau đó sẽ về với con, sẽ cùng con tâm sự mỗi ngày."
Mặc Chiêu ủ rũ, nói:"vậy con đành phải đợi thôi!"
Lãnh Hữu Lập đi tới chỗ hai cha con, cười nói:"huynh yên tâm đi! Ta sẽ trông chừng hắn giúp huynh, sẽ không để hắn bị người khác ức hiếp."
Mặc Chiêu không phục, hỏi:"ai dám ức hiếp được con chứ?"
Mọi người xung quanh đều cười.
Mặc Hãn nhìn Lãnh Hữu Lập nói:"vậy con trai ta nhờ Lãnh huynh chăm sóc giúp."
"Là bằng hữu tốt với nhau, Mặc huynh không cần phải khách khí!"
Lãnh Mạch Thần nói:"sư phụ! Con và Kính Văn chờ người trở về!"
Mặc Hãn nhìn hắn gật đầu, nói:"ùm! Nhờ con giúp ta ngăn cản nó đừng để nó uống quá nhiều rượu."
"Vâng! Con hiểu rồi sư phụ!"
Mặc Chiêu chột dạ, giải thích:"con uống có nhiều đâu, lâu lâu chỉ uống có đúng một chén nhỏ, tửu lượng của con có hạn mà cha."
Lãnh Kình Thiên giễu cợt nói:"một chén nhỏ của ngươi bằng ba bốn vò rượu chứ gì, tật khoác lác không bỏ."
"Ngươi im đi! Ta mượn ngươi nói sao?"
Lãnh Kình Vũ nở nụ cười gian đi tới trước mặt Mặc Hãn, nói:"Mặc thúc thúc! Thúc có thể nào cho con xin vài ống pháo khói được không?"
Mặc Hãn thắc mắc hỏi:"ngươi xin ống pháo khói dùng để làm gì?"
"À! Tại con thấy nó nhìn đẹp mắt quá nên muốn xin thúc vài ống để khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dinh-duyen-khoi/1752718/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.