"Mạch Thần! Hôm nay con tự mình lên núi hái một ít thảo dược về đi, ta đã ghi hết vào đây rồi!"
Mặc Hãn đưa cho hắn một mảnh giấy có ghi chép những loại thảo dược cần hái.
Lãnh Mạch Thần đưa hai tay nhận lấy mảnh giấy, trả lời:"vâng sư phụ! Con đi ngay!"
"Khoan! Cầm lấy cái này!"
Mặc Hãn đưa cho hắn thêm một ống pháo khói mà mình tự bào chế trong lúc rảnh, nói tiếp:"nếu gặp chuyện gì nguy hiểm thì hãy đốt nó lên, ta nhìn thấy tín hiệu sẽ lập tức tới đó ngay."
"Vâng sư phụ! Con đi đây!"
Lãnh Mạch Thần nhận lấy ống pháo khói rồi vác gùi đi lên núi hái thảo dược.
Không lâu sau đó Mặc Chiêu đến núi Bất Kỷ, hắn đứng phía xa căn nhà tranh lấp ló giả tiếng động vật ra hiệu cho Lãnh Mạch Thần ra ngoài như mọi khi nhưng mãi không thấy tăm hơi đâu cả.
Mặc Hãn ở trong nhà biết rõ hắn và Lãnh Mạch Thần thường dùng cách này để lén qua lại, chỉ lắc đầu cười cười rồi đi ra bên ngoài.
"Con trai! Con đến không đúng lúc rồi, Mạch Thần vừa đi lên núi hái thảo dược giúp ta rồi."
Mặc Hãn vừa nói vừa quan sát xung quanh xem con trai mình trốn ở đâu.
Mãi không có tiếng hồi đáp lại.
Mặc Hãn bật cười, nói tiếp:"ta biết là con đang ở gần đây, ra đây đi! Không cần phải trốn ta đâu."
Lập tức Mặc Chiêu bước ra, trên tay hắn có cầm thêm hai vò rượu, hiên ngang đi tới trước mặt cha mình.
"Ai bảo là ta đang trốn ông? Chẳng qua là ta đang mắc nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dinh-duyen-khoi/1752683/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.