Yến Thanh Hành đặt khung ảnh lên đầu giường, tiện tay rút một quyển sách, ngồi trên cửa sổ bay đọc.
Nhưng mà đặt sách trên đầu gối, Yến Thanh Hành lại không đọc được một chữ nào.
Điện thoại bên cạnh rung lên, một cuộc gọi hiện lên trên màn hình.
[Không Tiếp Tục mời bạn gọi video]
Yến Thanh Hành lập tức đặt sách xuống, nghe máy.
“Yến Thanh Hành!”
Trên màn hình, gương mặt tuấn tú của Lâm Tục xuất hiện tràn màn hình, nở nụ cười rạng rỡ.
Yến Thanh Hành mặc áo len cao cổ màu trắng, trong tranh tối tranh sáng, các đường nét vừa mềm mại vừa khôi ngô, nhưng lại nhuốm vẻ u sầu.
“Chúc mừng năm mới.” Lâm Tục nhất thời nhìn đến độ ngây người, không biết nên nói câu gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nói câu chúc mừng năm mới vô vị.
“Lâm Tục, chúc mừng năm mới.” Yến Thanh Hành nhoẻn cười.
Yết hầu Lâm Tục lăn lên lăn xuống, hơi nghiêng mặt đi.
Yến Thanh Hành ăn gì mà lớn vậy, đẹp đến mức này.
Yến Thanh Hành gập đôi chân, tì cằm lên gối: “Chỗ anh yên tĩnh quá.”
Lâm Tục ho khan: “Anh đang ở trong phòng, mọi người ở bên ngoài.”
Yến Thanh Hành: “Ừm.”
“Yến Thanh Hành, em ở nhà một mình à?”
“Vâng.”
“Em có sợ không?”
Yến Thanh Hành sờ tai: “Em quen rồi.”
Là quen rồi, chứ không phải là không sợ.
Lâm Tục thấy ngực mình nghẹn lại.
Thật ra không phải trước kia nhà Trì Phiền không đưa Yến Thanh Hành theo cùng, nhưng Yến Thanh Hành không quen với bầu không khí ở đó, cũng không thích ánh mắt quan sát của người nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-to-tinh-voi-toi/368535/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.