Màn đêm buông xuống, Yến Thanh Hành cầm món quà mà mình mang cho Lâm Tục đi đến sân bóng bỏ hoang.
Thi thoảng lại có tiếng bóng đập vào đất vang lên trong sân, không biết Lâm Tục đã chơi bóng được bao lâu rồi.
Yến Thanh Hành lặng lẽ đi vào, đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn kéo cái bóng của cậu ra dài thật dài.
Lâm Tục trông thấy cậu.
Quả bóng rời tay bay vút đi, đập vào vành chứ không lọt vào rổ, cuối cùng rơi xuống đất, lăn lên bãi cỏ.
Lâm Tục mặc kệ nó, lau mồ hôi, đi về phía Yến Thanh Hành.
Dưới ánh đèn, Yến Thanh Hành đẹp đến nỗi không giống con người, mà giống như một nhóc thần tiên lạc vào trần gian.
Lâm Tục nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh.
Là phản ứng sinh lý bình thường sau khi vận động ư?
Lâm Tục nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch nói với hắn, vô cùng rõ ràng: Không phải.
Hắn biết mình chỉ ném bóng mấy lần, nếu là bình thường, ngay cả hô hấp cũng không hề rối loạn.
Hắn đứng vững trước mặt Yến Thanh Hành.
Yến Thanh Hành đưa quà trong tay cho hắn: “Cho anh.”
Lâm Tục ngẩn người nhận đồ, cảm thấy tim đập càng nhanh, cổ họng khô khốc: “Cái gì đây?”
“Đền cho chiếc áo chơi bóng bị hỏng lần trước.” Ánh mắt Yến Thanh Hành rất sáng, cũng rất nghiêm túc, “Em nhờ bạn tìm hộ, đồ mới đó.”
Lâm Tục ôm món quà trong lòng, hỏi: “Tại sao lại tặng tôi?”
Yến Thanh Hành sửng sốt: “Em làm hỏng mà.”
“Không phải cậu.” Lâm Tục kiên trì nói.
Yến Thanh Hành mím môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-to-tinh-voi-toi/368532/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.