Sáng thứ bảy trường trung học trực thuộc vẫn đi học như thường, nhưng chiều thì được nghỉ.
Lâm Tục ngồi trong lớp, liên tục lấy điện thoại ra khỏi ngăn bàn và mở weixin.
Trong weixin có một đống tin nhắn, đều là tin đẩy về từ các tài khoản quảng cáo, duy chỉ có khung chat với Yến Thanh Hành là đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Lâm Tục không khỏi khó chịu.
Lại còn bảo là thích hắn, từ tối hôm qua đến giờ là gần mười lăm tiếng rồi, thế mà một tin nhắn cũng không gửi cho hắn.
Lâm Tục ném điện thoại vào góc trong cùng của ngăn bàn, thề rằng nếu lấy điện thoại ra nữa thì hắn sẽ là chó!
“Anh Tục.” Kỷ Siêu huých tay hắn, “Chiều nay đội trường mình luyện tập, mày còn nhớ chứ?”
Lâm Tục ngẩn người, hiển nhiên là đã quên béng mất, hắn xị mặt, ngang ngạnh nói: “Biết rồi.”
Kỷ Siêu gật đầu ra hiệu ok.
“Huấn luyện viên nói chiều thứ sáu tuần sau sẽ tuyển người mới, ba ông anh lớp 12 sắp rút rồi, không biết lần này có tuyển được mấy tay biết chơi không.” Kỷ Siêu thở dài, cảm thấy tương lai thật là mờ mịt.
Kỷ Siêu nói gì, Lâm Tục dường như không nghe thấy. Hắn ôm điện thoại trong tay, mở khung chat ra gõ chữ.
[Không Tiếp Tục]: Chiều nay tôi phải luyện tập, trưa nay không thể về với cậu được.
Lâm Tục nhìn chằm chằm ô tin nhắn đã gửi tròn 5 phút.
Không ai trả lời.
Chắc chắn bây giờ Yến Thanh Hành đang học, không tiện trả lời hắn, đợi cậu tan học đọc được sẽ trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-to-tinh-voi-toi/368529/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.