Tám giờ tối, Lâm Tục đứng trong phòng tắm, nhìn chằm chằm người trong gương, sắc mặt trang nghiêm, giống như đang đối diện với đại sự đời người.
Mẹ Lâm đi vào phòng tắm suýt nữa thì sợ hết hồn, bà xoa ngực, hỏi: “A Tục, con ở đây làm gì đấy?”
Lâm Tục nhíu mày, kéo chiếc áo bóng rổ màu cam trên người.
Mẹ Lâm kinh ngạc: “Đây là chiếc áo bản giới hạn có ký tên mà lần trước anh họ con đi công tác ở Mỹ mang về cho con đúng không? Không phải con vẫn luôn cất kỹ trong tủ à? Sao hôm nay lại lấy ra mặc thế?”
Bàn tay đang miết áo của Lâm Tục bỗng khựng lại.
Đúng thế, hắn lấy chiếc áo bóng rổ bản giới hạn này ra làm gì!
Lâm Tục quay người xông ra ngoài: “Con đi thay áo!”
Mẹ Lâm không hiểu ra làm sao.
Sao lại đột nhiên thay áo?
Lâm Tục rề rà ở trong phòng thêm nửa tiếng, lúc đi ra mặt đen như đáy nồi, nhưng vẫn mặc chiếc áo bản giới hạn kia.
Lâm Tục xị mặt ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm đồng hồ không chớp mắt.
Trên chiếc đồng hồ treo tường, kim giây quay đều từng vòng, từng vòng, kéo theo kim phút cũng di chuyển đầy chậm chạp.
Má, sao vẫn chưa đến chín giờ thế!
Bố Lâm cầm tờ báo, ánh mắt thi thoảng lại liếc sang con trai nhà mình.
Bị làm sao đây, hồn vía lên mây.
Bố Lâm tò mò nhìn thêm mấy lần.
Cuối cùng kim phút cũng chạy đến số chín, Lâm Tục đứng bật dậy khỏi ghế, thậm chí không thèm nhìn bố, nói: “Con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-to-tinh-voi-toi/368526/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.