“Này, Yến Thanh Hành!” Trên đường trường, cậu học sinh đang đi đằng trước ngừng bước, nghiêng người nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Ánh chiều tà rọi qua góc tường cũ kỹ, in bóng những sợi dây thường xuân leo kín tường xuống nền gạch đỏ vàng đan xen. Một nửa gương mặt của cậu nhóc nhuộm trong màu nắng, lấm tấm những đốm sáng nhỏ li ti, ánh mắt lành lạnh như dòng suối trong vắt lóng lánh dưới ánh mặt trời. Tim Lâm Tục bỗng đập lỡ một nhịp. Má nó, nhóc này đẹp quá rồi đấy. Lâm Tục nhất thời quên béng mình định làm gì, ngay cả hô hấp cũng chậm lại. Cậu nhóc thò tay vào túi quần đồng phục, có thể thấy đường nét đốt ngón tay hơi gồ lên. Lâm Tục bỗng hoàn hồn. Không đúng, hắn đến để dằn mặt tình địch cơ mà! Má nó, sao đột nhiên lại ngây ngẩn thế này! Tình địch cao tay vãi chưởng. Lâm Tục lập tức đanh mặt lại, thể hiện vẻ mặt mà mình tự cho là vô cùng đáng sợ, hắng giọng một cái. Đương lúc Lâm Tục định hành động, Yến Thanh Hành lại nhấc bước đi tới. Lâm Tục bất giác ưỡn thẳng sống lưng, lên dây cót tinh thần 200%. Yến Thanh Hành chậm rãi tới gần, gương mặt xinh đẹp dần hiện rõ và phóng đại trước mắt Lâm Tục. Lâm Tục vô thức nắm chặt quần đồng phục, yết hầu lăn lên lộn xuống. Cậu ấy đến rồi! “Anh Lâm Tục.” Yến Thanh Hành đứng cách Lâm Tục khoảng một cánh tay. Lâm Tục nghĩ bụng, đến rồi, tình địch đến dằn mặt hắn rồi! Ánh mắt hắn lạnh đi, nghiêm túc nhìn Yến Thanh Hành. Yến Thanh Hành chậm rãi rút tay ra khỏi túi, ngón tay thon dài trắng nõn cầm một phong thư màu hồng, hai hổ khẩu (*) giữ miệng phong thư, đưa đến trước mặt Lâm Tục. (*) hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ Yến Thanh Hành nói: “Em thích anh từ rất lâu rồi.” Đầu óc Lâm Tục nhất thời chết đứng, hệt như cái máy in đột nhiên bị kẹt giấy. Yến Thanh Hành nói gì cơ? Yến Thanh Hành nói gì đấy?! Mắt Lâm Tục dại ra. Yến Thanh Hành mím môi, hơi cụp mắt, vành tai càng lúc càng đỏ. Quả nhiên là… không được ư? “Anh Lâm Tục…” Giọng của Yến Thanh Hành rơi vào tai Lâm Tục, khiến hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ánh mắt không khác gì kẹo cao su dính chặt trên mặt Yến Thanh Hành, chẳng thể nào rời đi nổi. Đường nét gương mặt nhóc khóa dưới mềm như tơ lụa, lọn tóc rối cuốn quanh vành tai hồng, dái tai tựa như viên ngọc trai đỏ tròn trịa xinh xắn, khiến người ta không nhịn được muốn đặt trong tay để ngắm nghía. Đáng yêu quá. Lâm Tục cắn mạnh vào lưỡi, cơn đau đưa hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ phóng túng. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì đấy?! “… Em có thể theo đuổi anh không?” Lâm Tục không nghe thấy nhóc khóa dưới đã nói những gì, chỉ nghe thấy câu cuối cùng. Em có thể theo đuổi anh không? Đậu má! Lâm Tục không nói năng gì, cầm cặp sách quay đầu chạy mất dạng, hệt như đằng sau có ma đuổi theo hắn. Ánh chiều tà dần dần tan biến, Yến Thanh Hành thu cánh tay không biết đã giơ lên bao lâu về, ngón tay lướt qua cái tên được viết ngay ngắn từng nét trên phong thư – Lâm Tục. … Sáng sớm ngày kế, Lâm Tục cầm cặp sách bước vào phòng học lớp 11.1. Nhét cặp sách vào ngăn bàn xong, hắn bơ phờ nằm bò ra bàn, quầng mắt đen sì, cả người nồng nặc hơi thở mang tên “héo”. Bạn cùng bàn hết sức kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Tục có dáng vẻ như vậy. Bạn cùng bàn rít mạnh một hơi sữa cho đỡ sợ, sau đó hỏi: “Anh Tục, tối qua mày đi trộm cắp gì à?” “Xéo đi!” Lâm Tục bực bội liếc hắn một cái, quay mặt ra cửa sổ, tiếp tục nhắm mắt lại. Ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt hắn, khiến hắn không tài nào ngủ nổi. Lâm Tục đanh mặt duỗi tay kéo rèm cửa sổ ra, nhưng không hứng ngủ nữa, hắn khoanh tay ngồi trên ghế, một chân đạp lên thanh chắn dưới bàn, trên mặt thiếu điều viết bốn chữ “cấm động vào ông”. “Không phải chứ, anh Tục, mày làm sao đấy?” Bạn cùng bàn vô cùng to gan, hỏi: “Hôm qua dằn mặt nhóc khóa dưới không thuận lợi à?” Nhắc đến vụ này, Lâm Tục càng sa sầm mặt mày. Đệt, tất cả là tại Yến Thanh Hành, hôm qua hắn mất ngủ cả tối, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu “Em có thể theo đuổi anh không” của Yến Thanh Hành. Mẹ nó, đúng là gặp ma rồi! Kỷ Siêu và Lâm Tục ngồi cùng nhau từ hồi cấp 2, vừa nhìn biểu cảm của Lâm Tục đã biết là mình đoán đúng, nhất thời hứng thú bừng bừng. Hai mắt hắn sáng quắc, lập lòe vẻ hóng hớt: “Sao thế? Không lẽ mày bị nhóc khóa dưới dằn mặt ngược lại à?” Bị tỏ tình có tính là dằn mặt không? Từ bé đến lớn, Lâm Tục thường xuyên được tỏ tình, nhưng lần này hình như khác hoàn toàn? “Chậc, sao thế được nhỉ.” Kỷ Siêu ném hộp sữa vào thùng rác ở cuối lớp, “Với cái tướng tá mặt mày này của mày, không lý nào lại như thế!” “Hầy, cơ mà nếu không làm gì được nhóc khóa dưới thì mày đi tán hoa khôi trường luôn đi. Tao nói mày nghe, chuyện tán gái ấy, cho dù mày có đuổi hết tình địch đi thì hoa khôi trường cũng chưa chắc sẽ thích mày đâu, vòng vo thế làm gì?” Kỷ Siêu vắt chéo tay sau gáy, nghiêng ghế lắc lư. Lâm Tục nhìn Kỷ Siêu, ánh mắt mông lung: “Tao theo đuổi hoa khôi trường làm gì?” Kỷ Siêu suýt thì ngã khỏi ghế, vội túm lấy cái bàn để ngồi vững lại, kinh hãi: “Không phải mày thích hoa khôi trường à?” Lâm Tục nhíu mày. Từ nhỏ hắn đã nuôi chí phải lấy một người vợ xinh đẹp và có khí chất nhất thế giới, đây là một trong những ước mơ của hắn. Hoa khôi trường là cô gái xinh đẹp và có khí chất nhất trường, hắn yêu tha thiết ước mơ của mình, hoa khôi trường tương đương với ước mơ, hắn thích hoa khôi trường cũng chẳng có gì là sai cả. Đúng công thức rồi. Nhưng mà, “thích thì phải theo đuổi à?” Lâm Tục không hiểu lắm, “Chúng ta vẫn đang học cấp 3, phải đặt việc học lên đầu, không được yêu sớm đâu.” Kỷ Siêu nhìn hắn như sinh vật lạ: “Thế mày không định tỏ tình với hoa khôi trường à?” Lâm Tục: “Có chứ, chờ khi thi đại học xong đã.” Kỷ Siêu: … Hay, hay lắm, rất ra dáng người thừa kế chủ nghĩa xã hội. Kỷ Siêu rất muốn trao giải thanh niên năm tốt cho Lâm Tục. Chẳng ai có mạch não như hắn đâu. “Thế mày không lo hoa khôi trường bị nhóc khóa dưới cướp mất à?” Lâm Tục: “… Không.” Yến Thanh Hành tỏ tình với hắn rồi kìa. Má, sao hắn phải nghĩ đến chuyện Yến Thanh Hành tỏ tình với hắn chứ! Kỷ Siêu thấy sắc mặt Lâm Tục lại bắt đầu thối hoắc, gãi đầu bối rối. Hôm nay tên này bị làm sao vậy? Kỷ Siêu thở dài, vỗ vai Lâm Tục, chuyển đề tài sang câu chuyện khác: “Không lo thì thôi, nhưng mà tao thấy năm nay chưa chắc Trì Phiền đã ăn được cái danh hoa khôi trường đâu. Mày xem diễn đàn chưa? Trời má, Yến Thanh Hành trâu bò vãi, bỏ xa Trì Phiền tận hơn một nghìn phiếu, vinh quang leo lên đầu bảng xếp hạng hoa khôi trường!” Lâm Tục trợn mắt, vẻ mặt như bị sét đánh: “MÀY NÓI GÌ CƠ?” Kỷ Siêu lấy điện thoại ra ấn vài cái, chìa màn hình cho Lâm Tục xem: “Đây, xem đi.” Lâm Tục giật lấy chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình. “Bỏ phiếu bình chọn hoa khôi trường khóa mới.” No.1 Yến Thanh Hành lớp 10.1, số phiếu: 10304. No.2 Trì Phiền lớp 11.16, số phiếu: 8799. Lâm Tục:… Lâm Tục cảm thấy thế giới quan của mình nát vụn. Hoa khôi trường khóa mới là Yến Thanh Hành. Hắn muốn yêu đương với hoa khôi trường. Cũng có nghĩa là, hắn phải yêu đương với Yến Thanh Hành?! Gương mặt Lâm Tục vặn vẹo trong thoáng chốc. Kỷ Siêu nhìn vẻ mặt như sắp tận thế đến nơi của hắn, uể oải bảo: “Không biết thần tiên phương nào đã chia sẻ ảnh của Yến Thanh Hành lên, nhưng phải công nhận nhóc khóa dưới đẹp thật, thậm chí còn xinh hơn cả con gái như Trì Phiền nữa.” Lâm Tục dán mắt vào ảnh của Yến Thanh Hành trong diễn đàn. Cậu nhóc trong bức ảnh mặc đồng phục huấn luyện quân sự, nghiêng mặt nhìn vào ống kính. Làn da cậu trắng nhợt, gương mặt nhẵn bóng, gần như không thấy dấu vết hay lỗ chân lông nào, tóc mái tỉa ướt đẫm mồ hôi, che khuất chừng nửa vầng trán. Cậu có đôi mắt hoa đào, nhưng khí chất lạnh nhạt đã làm phai bớt vẻ quyến rũ, trái lại kiêu hãnh như đóa hoa đào nở ở nơi cao nhất, cao không thể với tới. Màu mắt của cậu rất nhạt, lấp lánh màu hổ phách, lông mi vừa dài vừa cong, khi chớp mắt giống như cánh bướm đang vỗ cánh đậu vào nhụy hoa. Men xuống theo sống mũi xinh xắn, có thể nhìn thấy đôi môi mịn màng, màu môi hơi đậm, giống như đóa mai đỏ nở rộ trong tuyết, điểm thêm màu sắc rực rỡ cho bức tranh thủy mặc tinh xảo vừa lạnh nhạt vừa tĩnh lặng ấy. Đẹp đến độ khó phân nam nữ, rung động lòng người. Lâm Tục nuốt nước bọt mấy cái, bỗng úp ngược màn hình điện thoại xuống bàn. Lâm Tục cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đang đập dồn dập, hắn quay mặt đi, vùi đầu vào trong bóng râm. … Trong giờ học buổi sáng, đầu óc Lâm Tục toàn là bóng dáng tấm ảnh của Yến Thanh Hành bị đăng trên diễn đàn, chồng chéo với khoảnh khắc hắn chặn cậu vào chiều hôm trước, phác họa ra một Yến Thanh Hành xinh đẹp và sống động. “Anh Tục, anh Tục!” Kỷ Siêu vội dùng đầu bút gõ xuống bàn của Lâm Tục. Lâm Tục nghiêng đầu nhìn hắn. Kỷ Siêu mấp máy môi: Cô gọi mày kìa! Lâm Tục ngẩng đầu lên, trên bục giảng, cô giáo Toán học tao nhã và tri thức đang mỉm cười nhìn hắn, gõ vào bảng đen, nói: “Lâm Tục, em lên giải câu này đi.” Lâm Tục liếc nhìn đề bài trên PPT, kéo ghế ra đi lên bục giảng, bẻ một mẩu phấn trắng, bắt đầu viết câu trả lời. Bụi phấn trắng để lại những dòng lời giải dài thật dài trên bảng đen. Vì vậy ta có: Mắt Lâm Tục bỗng mờ đi trong thoáng chốc, khi hắn giật mình hoàn hồn, đằng sau bốn chữ “vì vậy ta có” đã xuất hiện thêm một chữ “nhật”. Đầu ngón tay Lâm Tục run lên, suýt nữa đánh rơi mẩu phấn. Hắn vội vã lấy giẻ lau bảng xóa chữ “nhật” kia đi. Vì vậy ta có: Hàm số F(x) có và chỉ có một nghiệm. Kết luận xong, Lâm Tục thở phào, bỏ phấn xuống rời khỏi bục giảng. Hắn điên thật rồi, thế mà suýt nữa đã viết tên của Yến Thanh Hành lên bảng. (*) Chữ Yến 晏 trong tên của bạn nhỏ có bộ nhật trên đầu, thằng bé kia lú quá rồi:))) Ma ám! “Ừm, bạn Lâm Tục giải bài này đúng rồi, cả lớp nhất định phải chú ý…” Lâm Tục lên tinh thần, quyết định nghiêm túc nghe giảng, nhưng giáo viên trên kia đang nói cái gì, hắn không nghe lọt một câu nào cả, chiếc bút đen để lại trên tờ giấy nháp một dấu chấm to bằng móng tay út. Cuối cùng cũng chờ đến lúc chuông hết giờ vang lên, cô giáo vừa dứt lời câu “tan học”, hơn nửa lớp đã phóng ra ngoài như bay, bắt đầu lao vào hành trình tranh giành nhà ăn nước sôi lửa bỏng. Kỷ Siêu chép miệng, hỏi: “Anh Tục, đến nhà ăn không?” “Không!” Kỷ Siêu nhún vai: “Thế tao đi đây.” Hắn lấy thẻ cơm ra khỏi cặp sách, ánh mắt lơ đãng lướt qua ô cửa, dừng lại ở bóng dáng cao gầy trên hành lang đối diện. Kỷ Siêu kinh ngạc: “Ê, kia không phải nhóc khóa dưới sao?” Lâm Tục đanh mặt, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ. Yến Thanh Hành đút một tay trong túi quần, đứng trước cửa lớp 11.16, không lâu sau, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp hơn cậu một cái đầu đi ra khỏi phòng học. Sau đó hai người sóng vai đi xuống sân trường. Lâm Tục nheo mắt, ánh mắt xẹt qua chút khó chịu. ~~~ Hết chương 1 Buồn tay quá nên mình quay lại rồi đây, tiếc là truyện kia dài quá nên mình không đủ động lực để làm, đành kiếm tạm một truyện ngắn vậy:((( Truyện này có 16 chương thôi nhưng mình cũng không biết bao lâu sẽ hoàn nữa, cơ mà truyện cute lắm nha vẫn motip mình thích hiu hiu:))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]