[1] Prosopagnosia: là chứng "mù mặt người" hay "mù mặt", chứng bệnh này cũng như tên, người mắc chứng này khó có thể nhận dạng được khuôn mặt của ai đó, bất kể xa lạ hay thân quen.
[2] Công thái học (Ergonomics): Là một nhánh của khoa học nhằm mục đích tìm hiểu về khả năng và giới hạn của con người, sau đó áp dụng phương pháo học này để cải thiện sự tương tác của con người tới các sản phầm và môi trường, hệ thống xung quanh.
[3] Tôm luộc trắng: là một loạt các món ăn đêm trong ẩm thực Quảng Đông. Các món ăn được làm với tôm trong nước sôi, và ăn kèm với vỏ. Tôm sau đó được ăn với nước tương. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đặng Dĩ Manh xoay người, cẩn thận đánh giá đối phương, cuối cùng ở trong óc tìm tòi một lần, vẫn không thu hoạch được gì.
Bẩm sinh cô đã có chứng Prosopagnosia [1] nhẹ, mà đại mỹ nhân nhớ rõ nhất gần đây, lại chỉ có Đại Uyển mà thôi.
"Xin hỏi cô là......?" Cô gãi ót, có chút ngượng ngùng.
Đối phương ho khan một tiếng: "Tôi là Tề Tiểu San."
Đặng Dĩ Manh mặc niệm lại tên nàng hai lần ở trong miệng, sau một lúc lâu mới sực nhớ ra: "A là cô!!"
Là người nguyên bản được chọn đóng vai tiểu sư muội Thủy Dung. Cũng là cái người tên Tiểu Tề vì hold không nổi khí hậu trên cao nguyên mà giơ cờ trắng đầu hàng.
Tề Tiểu San gật đầu: "Cô nhớ lại rồi à."
Đặng Dĩ Manh gật đầu, le lưỡi xin lỗi nàng, "Thật ngại quá, đầu óc này của tôi không nhớ tốt lắm. Lần trước sau khi trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-noi-xong-roi/993176/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.