Chương trước
Chương sau
Họ đã ngủ suốt cả quãng đường, vừa ra khỏi sân bay, trời đã hơi tối.
Hai người không thể về khách sạn nghỉ ngơi, Bạch Thanh Tuyền phải đi ghi hình tạp kỹ, Thẩm Kim Đài trực tiếp đến phim trường “Xuân Dạ Hỉ Vũ”, đêm nay đều là cảnh diễn của cậu, sau khi quay xong, ngày mai cậu phải đến Trung tâm Thể thao thành phố Nam Thành để tham gia vào buổi tổng duyệt cho bữa tiệc sinh nhật.
“Ngày mốt xem ghi hình tạp kỹ tới mấy giờ, nếu có thời gian, tôi sẽ đi ủng hộ cậu.” Bạch Thanh Tuyền nói.
hắn xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Kim Đài, một là để hỗ trợ cho Thẩm Kim Đài, hai là nhân cơ hội để tuyên truyền độ hot cho “Khi anh về già”, đúng là một mũi tên hai chim nhạn.
Thẩm Kim Đài nói: “Muốn tới thì nói trước với tôi, không thì nói chuyện với chị Lan và những người khác.”
Hai người ôm lấy nhau một chút, cậu nhịn không được hắt hơi một cái, Bạch Thanh Tuyền vỗ về cậu, nói: “Hai ngày tới cậu nên đặc biệt chú ý sức khỏe, đừng để bị ốm.”
“Tôi gần đây chỉ là quá mệt mỏi.”
Ngủ không đủ giấc.
“Đó là rắc rối với việc nổi tiếng.” Bạch Thanh Tuyền cười nói.
Thẩm Kim Đài mỉm cười nhìn hắn lên xe trước khi đến phim trường cùng Tiểu Đường và những người khác.
Quá mệt mỏi, cậu lại lăn ra ngủ trên đường đi.
Khi đến phim trường, Lý Mỹ Lan liền đưa cho cậu hai tách cà phê nóng để làm ấm cơ thể và sảng khoái tinh thần, có lẽ vì quá mệt mỏi nên ngay cả cà phê cũng không có tác dụng, cậu lại ngủ gật trong lúc trang điểm, nét mệt mỏi không thể che đậy được.
“Cũng may là gần đây cảnh quay cũng trông có vẻ mệt mỏi hơn, đúng là chó ngáp phải ruồi với cái trạng thái này.” Thẩm Kim Đài mỉm cười, hít một hơi thật sâu, đi đến địa điểm quay phim.
Ngay khi Cừu Hồng nhìn thấy cậu, cậu nói: “Xin chúc mừng.”
Độ hot bất thường của “Khi người về già”, đoàn làm phim đều biết chuyện, mọi người đều rất vui.
Xét cho cùng, Thẩm Kim Đài càng nổi tiếng thì càng có lợi cho doanh thu phòng vé trong tương lai của họ.
Thẩm Kim Đài quay đến hơn bốn giờ sáng, trực tiếp ở trong đoàn xe ngủ một giấc, tám giờ sáng ăn một chút điểm tâm rồi bắt đầu quay, đến bốn giờ chiều mới lên xe đến Trung tâm Thể dục thể thao Nam Thành.
Ngày mai là ngày hai mươi chín tháng chạp, là sinh nhật của cậu.
Gần đây quá bận rộn, lịch trình bị va với nhau liên tục, thời gian diễn tập cũng là phải vắt ra chút ít, chỉ có đúng một lần diễn tập lần này. Nhưng Thẩm Kim Đài không có kinh nghiệm trên sân khấu, hồi hộp hơn cả diễn xuất.
Trung tâm thể thao Nam Thành có sức chứa mấy vạn người, vé đã phát hết, ngay cả từng ấy vé cũng không đủ, lượng Kim fan quá đông, từ học sinh cấp 1, cấp 2 đến bác gái 50-60 tuổi, fan của cậu phủ kín bốn thế hệ già trẻ.
Vé của buổi gặp mặt này đều được phát miễn phí, dù khâu bán vé được kiểm soát chặt chẽ nhưng nhiều vé vẫn rơi vào tay những kẻ cò mồi, những tấm vé cho những người trong sạp gần như bị đội lên với giá cao ngất trời. Rất nhiều fan đã đổ hàng đống tiền, chạy hàng ngàn dặm tới đây. Ngày hai chín tháng chạp, lại đúng vào thời điếm tối lạnh nhất. Thẩm Kim Đài thực sự lo lắng nếu không làm tốt sẽ cô phụ sự nhiệt tình của các nàng.
Nhưng sân khấu thực sự là một lĩnh vực rất xa lạ với cậu, việc hợp tác hòa thuận vui vẻ với ban nhạc lại càng khó hơn, tập luyện cả đêm, cơ bản vẫn chỉ là một mớ hỗn độn.
Thẩm Kim Đài rất hối hận khi mở cuộc gặp mặt sinh nhật này.
“Em vốn từng là một ca sĩ và vũ công giỏi mà,” Lý Mỹ Lan nói, “Nhưng em đã không nhảy mấy năm rồi, chắc vì vậy nên mới bị mai một tới mức này.”
“Đây là tất cả những gì em có thể làm.” Thẩm Kim Đài mệt mỏi nói.
Lý Mỹ Lan thấy cậu buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, nói: “Em ngủ trước đi, chúng ta sẽ thảo luận lại xem có thể cắt được cái nào cho em. Chị nghĩ bây giờ thể lực của em không theo kịp, vũ đạo có thể cắt đi bớt bớt một chút, mời nhiều vũ công hỗ trợ cho em.”
“Nhưng rất nhiều người hâm mộ cũ muốn nhìn thấy anh Kim trên sân khấu một lần nữa, tái hiện các màn trình diễn nổi tiếng ngày xưa trên sân khâu của chương trình tìm kiếm tài năng.” Tiểu Đường nói.
Mặc dù Thẩm Kim Đài ban đầu dựa vào việc vung tiền để ngồi lên vị trí c trong chương trình tìm kiếm tài năng, nhưng mị lực sân khấu thực sự vẫn ở đó, có những màn trình diễn trong lòng người hâm mộ xưa là kinh điển, mặc dù Thẩm Kim Đài bây giờ đã dấn thân vào con đường diễn viên, nhưng những người hâm mộ cũ vẫn rất mong trong bữa tiệc sinh nhật của cậu, cậu có thể hát thêm một vài bài hát, một vài điệu nhảy nữa.
“Em sẽ thử lại vào ngày mai nếu có thời gian.” Thẩm Kim Đài nói.
Hôm nay thật sự là không được, cậu không những không nhảy được, ca hát cũng không thể.
Cậu nhìn thời tiết cũng xấu, không có trăng, dự báo thời tiết cũng nói rằng ngày mai có thể có một chút tuyết.
Bây giờ cậu nhìn thấy tuyết là sẽ rất lo lắng, đặc biệt là ngày mai sẽ có rất nhiều người hâm mộ đến, rất nhiều người.
Tóm lại, hôm nay và ngày mai của cậu sẽ không dễ dàng.
Thẩm Kim Đài quay trở lại khách sạn dưới sự hộ tống của Tiểu Đường, gặp Diêm Thu Trì ngay khi vừa tới cửa khách sạn.
Cậu cười hỏi: “Sao anh biết em đã trở lại. “
“Giám đốc Diêm vẫn luôn hỏi em.” Tiểu Đường ở bên cạnh nói.
“Cậu trở về nghỉ ngơi đi, cứ giao em ấy cho tôi.” Diêm Thu Trì nói.
Diêm Thu Trì nói rồi cầm lấy hành lý trong tay Tiểu Đường.
Thẩm Kim Đài tập luyện cả đêm, cảm thấy cả người nhớp nháp dính dáng, bước vào cửa liền đi tắm luôn. Diêm Thu Trì giúp cậu xếp hành lý, nửa ngày vẫn chưa thấy Thẩm Kim Đài từ phòng tắm đi ra, bèn gõ cửa.
“Vẫn chưa tắm xong à?”
Bên trong không có người trả lời hắn, Diêm Thu Trì đẩy cửa ra, nhìn thấy Thẩm Kim Đài đang nằm trong bồn tắm, đã ngủ say.
Lần này ngủ cực ngon, hắn vỗ hai lần, Thẩm Kim Đài mới chậm rãi mở mắt ra, hai mắt híp lại thành một cái khe, giọng nói kiệt sức đến cực điểm: “Buồn ngủ muốn chết.”
Diêm Thu Trì dìu cậu ra khỏi bồn tắm, nước nóng bắn lên người hắn, hắn một tay giữ lấy Thẩm Kim Đài, một tay đi lấy khăn tắm, Thẩm Kim Đài đột nhiên mở mắt ra, hơi mơ màng nhìn hắn: “Anh khỏe quá ha.”
“Anh tưởng em đã ngủ rồi.” Diêm Thu Trì nói.
Thẩm Kim Đài mím môi một lúc, kết quả là thực sự ngủ luôn.
Cậu bây giờ đã hoàn toàn là người yêu của Diêm Thu Trì rồi, cậu đặc biệt thoải mái ở trước mặt Diêm Thu Trì, chẳng lo lắng bất cứ điều gì.
Chuyện này lại gây khó cho Diêm Thu Trì, thân thể trắng bóng trong tay, còn phải lau cơ thể cho cậu.
Nhưng hắn cũng có chút lợi, những cảnh chỉ được nhìn thoáng qua trong phim, hắn đã được xem đủ.
Nhìn tới mức trái tim nóng hổi, ​​lúc xoa xoa có cảm giác như đang xoa đậu hũ non.
hắn và Thẩm Kim Đài đã nhiều ngày không gặp, nhiều ngày không ngủ cùng nhau, ôm Thẩm Kim Đài, giấc ngủ của cậu lại càng ổn định hơn bình thường. Có cho Thẩm Kim Đài mặc đồ ngủ hay không, chuyện này khiến hắn rối rắn ba bốn phút, cuối cùng phong đỗ thân sĩ trong lòng đột nhiên chiến thắng cảm giác ** trong lòng, hắn cảm thấy bây giờ Thẩm Kim Đài ngủ như chết vậy, hắn không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Quần áo của Thẩm Kim Đài, hắn muốn trong lúc cậu tỉnh táo nhất, từng cái một cởi ra cho cậu.
Giấc ngủ này của Thẩm Kim Đài cũng không phải quá tốt, cứ nằm mơ suốt, có lẽ trong lòng cứ suy nghĩ về cuộc gặp mặt mãi, lại càng thêm lo lắng, mới sáng sớm cậu đã thức dậy.
Tỉnh dậy, phát hiện mình bị Diêm Thu Trì ôm chặt trong tay, trong hơi thở đều tràn ngập mùi hương thuộc về Diêm Thu Trì.
“Chúc mừng sinh nhật.” Diêm Thu Trì nói.
Thẩm Kim Đài ngẩn ra cười, dụi dụi mắt, nằm một hồi mới nói: “Em phải dậy rồi.”
“Mới hơn bảy giờ.”
“Em muốn diễn tập thêm một lần nữa trước khi trời tối.” Thẩm Kim Đài cử động một chút, sau đó nhìn Diêm Thu Trì có chút xấu hổ.
Diêm Thu Trì hơi đỏ mặt, nhưng biểu hiện của hắn rất bình thản, hắn nói, “Phản ứng tự nhiên. Em không có?”
“Em cũng mệt chết rồi, nào có tinh lực nghĩ ba cái chuyện đó.”
Diêm Thu Trì nói: “Anh đã nói đó là phản ứng sinh lý tự nhiên, không liên quan gì đến việc não có suy nghĩ hay không, nếu em không có thì em cần đi khám.”
“Không, em rất khỏe mạnh!”
Thẩm Kim Đài nói rồi ngồi dậy, Diêm Thu Trì nằm, nói: “Anh phải ngủ một chút, tối hôm qua em ngủ ngon nhưng anh cũng không có ngủ ngon lắm.”
Thẩm Kim Đài có lẽ đoán được hắn tại sao ngủ không ngon, nói: “Anh không bận à?”
Vẫn còn rất nhiều năng lượng để suy nghĩ về ba cái chuyện nhố nhăng!
“Anh xong rồi, cũng là lễ mừng năm mới, công ty cũng nghỉ lễ hết rồi.” Diêm Thu Trì vừa nói vươn tay, lại đột nhiên vòng tay qua eo cậu, vùi vào trong bộ đồ ngủ của cậu, ngậm một ngụm.
Thẩm Kim Đài cười, nằm xuống một lần nữa, di chuyển xuống, bắt gặp ánh mắt của Diêm Thu Trì.
Diêm Thu Trì tựa vào trán anh nói: “Những gì em nói lần trước quả thật rất đúng.”
“Gì?”
“Em yêu anh nhiều hơn trước.” Diêm Thu Trì nói: “Ánh nhìn của em khác đi.”
Hiện giờ đôi mắt của cậu nhìn hắn có nhiều tình yêu trong đó hơn, rất dịu dàng, khi cậu nói chuyện với hắn, cậu cũng nhìn chăm chú vào mắt hắn.
Thẩm Kim Đài đứng dậy tắm rửa. Đang đánh răng thì Diêm Thu Trì đột nhiên bước vào phòng tắm, trực tiếp đi vệ sinh ngay sau lưng cậu.
Thẩm Kim Đài vẫn có chút không quen, sắc mặt hơi nóng, nhìn qua gương về phía Diêm Thu Trì, tiếng nước như khoan vào lòng.
Hai người hiện tại cùng một chỗ như một đôi vợ chồng già, ôm nhau thức dậy, một người ở trong phòng tắm rửa, một người trực tiếp đi toilet, rất thân mật.
Nhưng vẫn không giống như một cặp vợ chồng già thực sự, cả hai đều chưa có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào.
Diêm Thu Trì đi tiểu xong liền đi tới rửa tay, hắn cứ nhìn cậu cười cười, Thẩm Kim Đài cầm bàn chải đánh răng mà cảm thấy bàn chải như có điện. Cậu nhìn về phía hắn, Diêm Thu Trì từ phía sau ôm lấy cậu, thơm lên cổ cậu.
“Tôi chỉ thích mùi của em.” Diêm Thu Trì nói.
Có mùi thơm, sưởi ấm trái tim hắn.
“Lát nữa anh cùng em đến bệnh viện gặp dì Phương và những người khác đúng không?”
“Họ đã về nhà, quá xa.” Diêm Thu Trì nói.
Thẩm Kim Đài sững người một lúc, hỏi, “Về nhà rồi á, có ổn không?”
“Ở nhà thuê một đội chăm sóc sức khỏe chuyên nghiệp, thoải mái hơn ở bệnh viện.” Diêm Thu Trì nói.
Thẩm Kim Đài súc miệng, Diêm Thu Trì giữ lấy cậu, cậu nhún vai nói: “Em muốn rửa mặt.”
“Em khi nào mới có thể nghỉ ngơi cả ngày?” Diêm Thu Trì đột nhiên hỏi.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Kim Đài hỏi.
“Không có gì.” Sau đó Diêm Thu Trì nói: “Anh muốn thử ôm em cả ngày.”
Diêm Thu Trì luôn luôn kiềm chế, rất thân sĩ, ít khi nói thẳng một số lời. Chẳng qua cho dù hắn không nói, nhưng Thẩm Kim Đài hiểu hắn, cậu cũng có thể tự đoán ra. Diêm Thu Trì nói cả ngày này, chắc chắn không phải chỉ ôm.
Hai người hiện tại đã tâm ý tương thống, còn xác định quan hệ, trừ phi cực kỳ mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ, nếu không sao có thể ở chung một phòng mà chẳng làm gì, nếu không làm thì đúng là Liễu Hạ Huệ.
Ngay cả khi Diêm Thu Trì là, cậu cũng không phải.
Nghĩ đến những này Thẩm Kim Đài cũng có chút chột dạ, đại não hiện lên một chút cảnh tượng không hài hòa, nghĩ đến ngày đó, cậu đi đến gian phòng của Diêm Thu Trì, đột nhiên đụng phải Diêm Thu Trì vừa mới tắm xong từ trong phòng…
Tâm trạng của cậu đột nhiên thay đổi, thậm chí cậu cảm thấy Diêm Thu Trì đang ôm cậu cũng đã thay đổi hương vị.
Giống như những gì che đậy đột nhiên đều biến mất, Diêm Thu Trì trong gương, nét mặt vẫn rất cấm dục, chỉ là vừa tỉnh dậy, đầu tóc hơi rối, cả người bớt tính công kích đi, đẹp trai mà lại có chút cảm giác như bình dị.
Người đàn ông này nhìn hiền lành như vậy, nhưng thật ra trong lòng là cảnh tượng khác, chắc là vì chưa ngủ với nhau, cho nên không thể buông tay, trong lời nói cất giấu ẩn ý, ​ra vẻ quân tử.
Diêm Thu Trì sau đó cười nói.
Tiếng cười đó rất nhẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.