Chẳng qua là cậu cảm thấy với sức mạnh đó của Diêm Thu Trì, cảm giác hắn có thể quăng chết cậu.
“Thân ái, không đâu, ngài nghĩ tới những phần thưởng mà ngài lấy được đi, cõi đời này sẽ không có thụ nào có được đâu, hơn nữa làm gì có công nào không cưng chiều ngài! Nếu như Diêm Thu Trì không bị ngài mê chết mê chết mệt, ngài cứ tìm tôi, tìm tôi!”
A a a a a.
“A a a a a a!” Tiểu Ái đột nhiên gào lên tiếng thét chói tai.
Từ trong tiếng thét chói tai của nó có thể biết được trong đầu nó đều là những rác thải màu vàng!
“Dừng lại! Mày có thể offline rồi!”
“Ấy, thân ái, nói ra có lẽ ngài sẽ không tin, Tiểu Ái vừa hi vọng ngài có thể sớm ngài hoàn thành nhiệm vụ, vừa hy vọng có thể chậm hơn một chút, Tiểu Ái có hơi không buông bỏ được ngài.”
Lời nói này rốt cuộc cũng thành công làm chậm lại cảm giác bi phẫn chồng chất trong lòng Thẩm Kim Đài.
“Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ không gặp lại nhau, phải không?”
Tiểu Ái “ừ” một tiếng, hiếm thấy có một lần đúng đắn, nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan. “
“Tao sẽ nhớ mày.”
“Tiểu Ái cũng vậy.”
Thẩm Kim Đài trầm mặc một hồi, bỗng nhiên không biết phải nói gì, sau đó nghe thấy một tiếng “tích”, Tiểu Ái offline.
Hôm nay thời tiết âm u, gió lớn cả ngày. Dự báo thời tiết nói, thứ 6 có bão tuyết.
Thời tiết thay đổi ngày càng lạnh hơn, Thái Tuấn ngã bệnh vào đúng thời khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-moi-ngay-deu-tro-nen-dep-hon/1066627/chuong-148-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.