Diêm Thu Trì nhìn cậu, hai tay Thẩm Kim Đài vẫn còn đang bị đè lên tường, vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Hưng phấn là vì cảm giác của Diêm Thu Trì đối với cậu mãnh liệt như vậy, vậy sau này cậu còn có phần thắng, khẩn trương là bởi cậu không có kinh nghiệm, có hơi bị hù dọa.
“Tôi phải đi đây.” Diêm Thu Trì vừa nói vừa kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Bạch Thanh Tuyền vẫn còn đang do dự có nên chạy đi nghe lén hay không. Vừa thấy Diêm Thu Trì đi ra, hắn bị dọa sợ, nhanh chóng đóng cửa lại, chỉ chốc lát sau lại mở ra đã thấy Thẩm Kim Đài đeo khẩu trang đuổi theo.
Mẹ ơi, thật là kích thích.
Thật muốn đi ra xem một chút!
Bên ngoài vẫn còn đang mưa to, Tiểu Lý đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Diêm Thu Trì đi qua, lập tức muốn nghênh đón, sau đó nhìn thấy phía sau còn có một người, người nọ đeo khẩu trang, nhưng vừa nhìn vóc dáng hắn đã nhận ra đó là Thẩm Kim Đài.
Tiểu Lý dừng bước lại.
“Anh chạy cái gì, đứng lại cho tôi! “Thẩm Kim Đài kêu lên.
Đêm đã khuya, mưa cũng lớn, bên ngoài khách sạn gần như không có người nào, Diêm Thu Trì quay đầu lại đã thấy Thẩm Kim Đài lê dép đuổi theo.
Hắn lập tức dừng lại, không ngờ Thẩm Kim Đài sẽ đuổi theo.
“Anh chạy cái gì?”Thẩm Kim Đài thở hồng hộc dừng lại, tháo khẩu trang xuống trước mặt hắn: “Tôi cho anh đi chưa? “
Gió đêm cuốn mưa thu thổi tới trên mặt Diêm Thu Trì, hắn nhìn Thẩm Kim Đài trong bóng đêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-moi-ngay-deu-tro-nen-dep-hon/1066620/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.