“A Tự, A Tự.”
Lý Tự ngồi dậy từ trên giường nhỏ. Y nắm lấy kiếm ngắn dưới gối trong bóng tối: “Ai vậy?”
“Là ta.” Hạ Lan Bích nhẹ giọng nói.
Lý Tự bật đèn, chạy tới mở cửa. Hạ Lan Bích đi vào, thấy kiếm ngắn trên bàn, sửng sốt một chút.
Thái tử bị phế, Lý Tự cũng sống trên mũi đao, xem ra y cũng không ngủ được một giấc ngon nào.
“Ngươi biết chưa?” Hạ Lan Bích mở màn trướng, thần sắc vui sướng nói: “Thái tử ca ca được phong làm Đông Hải Vương, đất phong của hắn chính là vùng đông đúc và giàu có nhất giữa các hoàng tử.”
Lý Tự sửng sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, hỏi: “Thánh thượng muốn để Thái tử ra cung?”
Hạ Lan Bích gật đầu một cái, nhìn thấy Lý Tự cao hứng như vậy, trong mắt trào ra nước mắt, hỏi: “Ngày mai Thái tử ca ca muốn đi tới đất phong trước. Từ đây cách xa ngàn dặm, sợ rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không thể thấy hắn. Thế mà còn vui sướng đến vậy.”
“Trong cung quá nguy hiểm, hắn đến đất phong của mình cũng sẽ không có người hại hắn, chỉ phải sống, ta tin tưởng một ngày nào đó sẽ gặp lại.” Lý Tự tựa hồ có chút không dám tin, nói: “Mấy ngày trước, không phải có tin đồn nói hắn phải chết sao?”
“Ngươi cũng biết đây chỉ là tin đồn.” Hạ Lan Bích nói: “Sinh ly vẫn tốt hơn tử biệt, ngươi đi cùng ta, thừa dịp Thái tử ca ca vẫn còn ở trong cung, gặp lại hắn một lần.”
“Ta có thể thấy hắn sao?!”
Hạ Lan Bích gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-moi-ngay-deu-tro-nen-dep-hon/1066549/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.