*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong nháy mắt liền đến tháng chín. Nhiệt độ không khí trong tháng chín năm nay ở Dương Thành lúc tốt lúc xấu, một hồi thì ba mươi sáu ba mươi bảy độ, một hồi thì hai mươi bốn hai mươi lăm độ, chuyển đổi nhanh chóng như vậy khiến cho người ta tặc lưỡi. Gần đây nhiệt độ lại tăng lên. Ngày chín là sinh nhật của Trần Ngân Hân, cho nên sáng sớm Tùy Chí Thanh liền thức dậy. Nhưng mà vẫn giống như ngày thường, Hạ Tri Điểu vẫn chưa có thức dậy, hô hấp nhẹ nhàng nhàn nhạt, ánh nắng nơi cửa sổ tràn vào bao phủ lên thân thể mềm mại của Hạ Tri Điểu, khiến cho da thịt của Hạ Tri Điểu nhìn qua tựa như được phết một lớp bơ, làm cho người ta muốn thưởng thức. Mà Hạ Hạ ở cuối giường, đang cuộn mình yên tĩnh ngủ. Thỉnh thoảng sẽ ngáp một cái, lại nằm xuống tiếp tục ngủ, cái bộ dáng lười biếng kia cùng Hạ Tri Điểu không có khác biệt gì. Nhìn qua thời gian, Tùy Chí Thanh cũng không có đánh thức Hạ Tri Điểu, mà nằm nghiêng ở sau lưng Hạ Tri Điểu như cũ, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Tri Điểu, đem mặt mình chôn ở những sợi tóc của Hạ Tri Điểu, ngửi ngửi mùi tóc của Hạ Tri Điểu, cũng nhắm hai mắt lại. Đây đại khái chính là điều vừa ý nhất trong cuộc đời của mình. Qua một hồi lâu sau, Hạ Tri Điểu mơ mơ màng màng nửa mở hai mắt ra, sau đó chuyển động thân thể, liền trở mình. Nghiêng người qua, chỉ thấy Tùy Chí Thanh ôn nhu mà nhìn mình, vì vậy Hạ Tri Điểu liền cười khúc khích một chút. "Cười cái gì vậy?" Tùy Chí Thanh hỏi. "Vì sao mỗi ngày cậu đều nhìn mình như vậy..." Hạ Tri Điểu xoa xoa con mắt, giọng nói mơ mơ màng màng lại mềm mại. Tùy Chí Thanh cầm lấy tay Hạ Tri Điểu kéo xuống, không có trả lời, vẫn nhìn Hạ Tri Điểu. "Cậu muốn làm gì ~" Ánh mắt của Hạ Tri Điểu sáng lên, khóe môi có chút nhếch lên. "Cậu nói thử xem?" Tùy Chí Thanh mở miệng. "Mình... Không biết..." Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú vào mắt của Tùy Chí Thanh, sau đó ánh mắt lại từng chút chuyển đến trên môi của Tùy Chí Thanh. Vì vậy Tùy Chí Thanh chậm rãi nghiêng người, hôn lên môi của Hạ Tri Điểu, mút lấy bờ môi cậu ấy. Sau đó đầu lưỡi cạy mở một chút răng môi của Hạ Tri Điểu, đi vào bên trong miệng, cướp đoạt lấy tất cả hương thơm thuộc về Hạ Tri Điểu. Hai mắt của Hạ Tri Điểu nhắm lại, đáp lại nụ hôn của Tùy Chí Thanh, lưỡi cùng lưỡi chơi đùa, không biết qua bao lâu, hai người có chút thở hổn hển buông nhau ra. Sau đó Tùy Chí Thanh xoay người, đè lên người Hạ Tri Điểu, hôn môi Hạ Tri Điểu một cái, sau đó một đường đi xuống dưới, hôn lên cổ của Hạ Tri Điểu, lại hôn lên da thịt trên xương quai xanh. "Ân..." Lông mày của Hạ Tri Điểu có chút nhíu lại, cơ thể hơi khó chịu thoáng giãy giụa một chút, hai tay để trên vai của Tùy Chí Thanh, có chút siết chặt. "Muốn không?" Ngón tay của Tùy Chí Thanh cầm lấy dây áo trên vai Hạ Tri Điểu, cúi người ở bên tai Hạ Tri Điểu hỏi. Bên tai Hạ Tri Điểu quanh quẩn hơi nóng, trêu chọc làm cho bả vai hơi rung lên một cái, khẽ cắn môi dưới: "Muốn..." Tùy Chí Thanh cười cười, ngón tay nắm lấy dây áo trên vai, kéo xuống một chút... Một tiếng rên rỉ nhàn nhạt vang lên, ánh nắng từ bên ngoài màn cửa màu trắng chiếu vào, xuyên qua từng nếp gắp, sau khi phân tán ra, trong phòng được bao phủ một vầng sáng cùng với bóng tối, xen lẫn cùng với hương vị tình dục, càng lộ ra vẻ ám muội...
Sau đó hai người ở trên giường nghỉ ngơi một hồi lâu. Cuối cùng Tùy Chí Thanh vỗ vỗ gương mặt của Hạ Tri Điểu, cười nói: "Mình đi rửa mặt." "Ân." Hạ Tri Điểu gật đầu. "A Thanh!" Nhưng mà ngay lúc Tùy Chí Thanh ngồi dậy, chuẩn bị rời khỏi giường, Hạ Tri Điểu lại đột nhiên giống như một con gấu ôm lấy Tùy Chí Thanh. "Sao vậy?" Tùy Chí Thanh thoáng nghiêng đầu. "Mình... Không có gì a... Chỉ là muốn gọi cậu thôi a..." Hạ Tri Điểu đem cằm đặt trên vai của Tùy Chí Thanh, lắc đầu, giọng nói vẫn mềm mại. Kỳ thật Hạ Tri Điểu chính là muốn hỏi một chút, bản thân mình bị Tùy Chí Thanh X nhiều lần như vậy, cậu ấy cũng bị mình X nhiều lần như vậy, từ lúc xuất quỹ thành công đến bây giờ cũng đã trôi qua một khoảng thời gian, cậu ấy tính đến khi nào mới chân chân chính chính cùng mình tạo thành một gia đình. Người là do mình theo đuổi, chẳng lẽ... những chuyện kế tiếp cũng là do mình làm... Nhưng mà không thấy Tùy Chí Thanh nhắc đến, Hạ Tri Điểu cũng không có nhắc đến. "Ha ha, tốt a, vậy thì mau đứng lên đi, Hạ mèo con." Tùy Chí Thanh vuốt ve bàn tay Hạ Tri Điểu đang để ở thắt lưng của mình. "Nha..." Hạ Tri Điểu gật gật đầu, sau đó nhìn theo Tùy Chí Thanh đi vào phòng vệ sinh, bản thân vuốt vuốt tóc rồi cũng đi xuống giường. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người liền đi xuống lầu rồi đi vào trong nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Quá trình làm bữa sáng vô cùng đơn giản, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn lại vô cùng phong phú, ít calo nhưng lại nhiều dinh dưỡng. Trong thời điểm ăn điểm tâm, Hạ Tri Điểu liền mở ra một cuốn tạp chí đặt ở trên bàn, vừa ăn vừa xem. Ngay lúc Tùy Chí Thanh cầm cái nĩa cắm vào một cái ức gà, cắn một miếng bỏ vào trong miệng, đột nhiên nghe được Hạ Tri Điểu cảm thán một câu: "Cái nước X này xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ở đâu cũng luôn nhìn thấy nó quảng cáo địa điểm đi hưởng tuần trăng mật... Có đẹp như vậy không?" Tùy Chí Thanh nghe xong, đặt nĩa xuống, sau đó vươn tay: "Cho mình xem một chút?" "Nha, chính là cái này..." Hạ Tri Điểu đem tạp chí đẩy qua, vươn ra ngón tay chỉ vào hình ảnh ở bên trên. "Không biết... Có thể là rất đẹp." Tùy Chí Thanh nói. "Vậy... cũng có chút muốn đi a. Nhìn đẹp như vậy, đi chụp hình nhất định là đặc biệt đẹp." Hạ Tri Điểu bỏ một hạt đậu vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt. "Vậy chúng ta dành chút thời gian rảnh đi đi." Tùy Chí Thanh nói. Hạ Tri Điểu nghe xong, dừng lại động tác nhai nuốt, yên lặng mà nhìn Tùy Chí Thanh. "Sao vậy?" Tùy Chí Thanh hỏi. "Không... không có gì..." Hạ Tri Điểu lắc đầu, cầm ly sữa tươi lên uống một ngụm. Ông của tôi ơi, gợi ý như vậy rồi mà còn thất bại. Ăn xong điểm tâm, hai người đem nhà cửa từ trên xuống quét dọn một lượt, sau đó liền ngồi trên ghế sôpha, mở tivi, bắt đầu hưởng thụ một ngày cuối tuần an nhàn. Trên tivi đang trình chiếu một chương trình giải trí. Giờ phút này, một cặp đôi trong giới giải trí vừa mới kết hôn đang điên cuồng vung thức ăn cho chó. Đại khái chính là nam nữ minh tinh đang cùng nhau ở trước mặt mọi người kể lại bọn họ quen biết nhau như thế nào, quá trình cầu hôn ra sao, bong bóng màu hồng tràn ngập khắp cả màn hình, sắp sửa rất nhanh muốn tràn ra ngoài. "Thật tốt..." Hạ Tri Điểu cầm điện thoại di động. "Rất ngọt nha... Ảnh cưới của cặp đôi này thoạt nhìn rất là đẹp." Kết quả nói xong câu này, không thấy Tùy Chí Thanh ở bên cạnh có phản ứng gì, vì vậy Hạ Tri Điểu nghiêng đầu qua quan sát Tùy Chí Thanh. Chỉ thấy Tùy Chí Thanh đang cầm điện thoại di động cùng người khác trò chuyện, thỉnh thoảng còn ngồi chỗ ấy cười, vì vậy Hạ Tri Điểu liền tắt nụ cười: "Cậu đang làm gì đấy?" "Không có gì, chỉ là cùng người khác nói chuyện một chút." Tùy Chí Thanh dừng xem điện thoại, sau đó nhìn về phía tivi một lần nữa. "Cậu cảm thấy đôi vợ chồng mới cưới này như thế nào?" Vì vậy Hạ Tri Điểu chỉ chỉ vào tivi. "Thật không tệ, mặt của người đàn ông kia có phải hơn nhọn hay không a?" Tùy Chí Thanh nói. Hạ Tri Điểu phun máu ba lần. Người này chú ý những điểm có phần hơi quá... "Cũng được..." Hạ Tri Điểu cầm trong tay điều khiển từ xa, sắc mặt so với đêm tối còn đen hơn. Đến buổi trưa, bởi vì buổi tối phải tham gia tiệc sinh nhật của Trần Ngân Hân, cho nên thời điểm hơn hai giờ, Hạ Tri Điểu liền mở ra tủ quần áo, lấy ra mấy bộ y phục, thử mặc vào một bộ rồi lại một bộ. Cuối cùng, lựa chọn một chiếc váy màu đỏ cổ điển, sau khi Hạ Tri Điểu thay xong thì giống như ngựa không dừng vó bắt đầu tự trang điểm cho mình. Làn da tốt, ngũ quan lại xinh đẹp. Chính là như thế, tùy tiện sửa soạn một chút, liền đẹp đến mức không thể tả nổi. Hiếm thấy ngày hôm nay Tùy Chí Thanh cũng tự trang điểm cho bản thân. Có điều, cũng chỉ là đánh một chút phấn nền, kẻ một chút lông mày, tô một chút son. Tùy Chí Thanh không quen đánh mascara, bởi vì cảm giác sau khi đánh lên, chỉ cần nháy mắt một cái thì sẽ bị dính lại với nhau, cũng không biết Hạ Tri Điểu làm sao mà lại không bị dính lại. Sau đó đến năm giờ chiều, hai người liền lái xe đến câu lạc bộ tổ chức sinh nhật của Trần Ngân Hân. Cái câu lạc bộ kia ngày hôm nay được một mình Trần Ngân Hân bao hết toàn bộ. Bên trong các loại đèn lập lòe chớp tắt đan xen vào một chỗ, trên bàn đặt đủ loại vật dụng tinh xảo, bên trong cái dĩa đựng rất nhiều đồ ăn cùng rượu tự phục vụ.
Chỗ này có bàn đánh bida, có trò chơi ném phi tiêu... và các loại trò chơi khác, ngoài ra còn có ban nhạc, cộng thêm việc Studio mới được thành lập, lại quen biết không ít các nhân vật trong giới, cùng với tất cả họa sĩ, nhân viên của Studio... đều đến đây, cho nên nhìn qua vô cùng náo nhiệt. Ngay lúc Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu đi vào, liền có mấy người tiến đến chào đón và chào hỏi hai người. Nếu nói đây là tiệc sinh nhật, không bằng nói, thoạt nhìn cái này càng giống như là một tiệc rượu thương nghiệp. Một đám người ăn mặc xinh đẹp chỉnh tề, cầm ly rượu trong tay đi tới đi lui. Tùy Chí Thanh đứng chỗ ấy nhìn một lát, sau đó đột nhiên cảm giác bả vai bị người nào đó vỗ vỗ. Vì vậy Tùy Chí Thanh quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Trần Ngân Hân mặc một cái áo sơ mi mỏng màu sắc tươi sáng, có một sợi tóc quăn rủ xuống trước ngực, cầm một cái ly, đứng ở bên cạnh mình, tuy rằng trên mặt mặc dù trang điểm không đậm nhưng cả người lại toát lên khí tràng mạnh mẽ. Đại khái chính là có người trời sinh liền mang phong cách ngự tỷ. "Rất lâu không có tổ chức sinh nhật, nơi này thoạt nhìn thế nào?" Trần Ngân Hân hỏi. "Cũng không tệ lắm." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, đem quà ở trong tay đưa đến trước mặt Trần Ngân Hân. "Đúng rồi, cái này tặng cậu." "Thứ gì vậy?" Trần Ngân Hân đưa tay tiếp nhận. "Tôi cùng cậu ấy lúc trước có đi chọn quà sinh nhật cho cô, hai chúng tôi cảm thấy rất được." Hạ Tri Điểu lên tiếng. "Cám ơn." Trần Ngân Hân gật gật đầu, nở nụ cười. "Dù sao trước kia cũng không có quan tâm đến những thứ hình thức này, cảm thấy một người cũng rất tốt. Nhưng bây giờ lớn tuổi rồi, ngược lại cảm thấy một người quá cô đơn, liền yêu thích cái cảm giác náo nhiệt. Khả năng là mình cũng không chạy thoát khỏi cái số mệnh là động vật sống theo bày đàn." Sau đó Trần Ngân Hân uống một ngụm rượu, lại cảm thán nói. "Thích cảm giác gì, vậy thì theo đuổi cái cảm giác đó đi." Tùy Chí Thanh nói. "Đúng." Hạ Tri Điểu cũng nhẹ gật đầu, sau đó đưa tay phủi phủi một chút bụi không biết từ đâu dính lên vai của Tùy Chí Thanh. Lại tiếp sau đó, hai người Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu cùng nhau thì thầm to nhỏ. Trần Ngân Hân ở một bên nhìn hai người họ, khóe môi từng chút nhếch lên, cười cười. Một lát sau, Trần Ngân Hân đi qua một bên, chọn một chỗ ít người tương đối hẻo lánh ngồi xuống, mở ra điện thoại. Chỉ thấy bố mình trực tiếp gửi bao lì xì trên Wechat cho mình, nói câu sinh nhật vui vẻ. Trần Ngân Hân cũng không có quá nhiều gợn sóng lớn chập trùng gì, chẳng qua là sau khi nhận bao lì xì, nói lời cám ơn. Sau đó Trần Ngân Hân lại nhìn một chút khung chat của Diệp Thiên. Đứa bé kia, mỗi ngày luôn luôn kiên trì cùng mình nói buổi sáng tốt lành, buổi tối ngủ ngon. Hơn nữa, rõ ràng là đang ở nước ngoài, lại giống như là đang sống ở Dương Thành, so với bản thân mình, còn biết được nhiều chuyện ở Dương Thành hơn. "Cấp báo khẩn! Ngày hôm nay ở Dương thành sẽ có sương mù tràn ngập, tầm nhìn thấp, lúc ra đường nhất định phải chú ý an toàn!" "Ngân Hân tỷ, ngày mai ở Dương thành sẽ có mưa to, cho nên lúc ra cửa nhớ kỹ phải mang theo dù, tuyệt đối không nên lười biếng, có biết không?" "A, nghe nói có chuyện xảy ra ở bên đường vòng phía đông bên kia thành phố, có một tên lưu manh liên tục chém vào những người qua đường mặc đồ màu đỏ, hàng vạn hàng nghìn lần chị đừng đi, có biết không? Nếu có đi cũng đừng mặc đồ màu đỏ. Được rồi, tốt nhất vẫn là chị không nên đi." "Nghe nói có một họa sĩ trong studio của chị giành được giải thưởng, còn có một họa sĩ rất nổi ở trên mạng? Hơn nữa mọi người dự định làm tạp chí manga rồi? Thật là cảm thấy vui vẻ thay cho chị a!" ...................... Lướt nhìn những tin tức Diệp Thiên gửi đến, trên gương mặt của Trần Ngân Hân hiện lên ý cười nhàn nhạt. Thỉnh thoảng Diệp Thiên cũng sẽ nhắn một chút chuyện nhỏ thường ngày của em ấy ở bên kia. Nhưng mà tin nhắn của Diệp Thiên, vừa nhìn có thể thấy là đã được chọn lọc qua, thường là những chuyện thú vị, cũng không phải cái chuyện tạp nham gì cũng gửi. Ngoài ra, Diệp Thiên thường thường gửi về một ít đồ ăn. Còn mua một số đồ ăn vặt ở trên mạng, thậm chí còn để bạn bè về nước giúp làm một chân gửi đồ. Nghĩ đến những chuyện này, Trần Ngân Hân liền không nhịn được mà cười một chút. Sau đó cái tin gần đây nhất mà Diệp Thiên gửi đến là ngày hôm qua. Nhưng mà ngày hôm nay Diệp Thiên còn chưa gửi tin đến, mà Trần Ngân Hân lại bận bịu, cho nên lịch sử nói chuyện phiếm cứ như vậy mà bị gián đoạn. Đột nhiên bị gián đoạn, Trần Ngân Hân phát hiện bản thân mình rất không thích ứng. Cho nên Trần Ngân Hân liền gửi qua cho Diệp Thiên một cái tin nhắn. Suy nghĩ kỹ một chút, hình như Diệp Thiên có nói gần đây có chút bận rộn, lại thêm hiện tại ở bên kia vẫn là khoảng ba bốn giờ sáng, chính là thời điểm đi ngủ, chẳng có gì lạ. Trong đầu không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc mình đưa tiễn Diệp Thiên. Lúc ấy đứa bé kia ôm mình một chút. Không biết có phải là do mình nhìn lầm hay không, lúc ấy, hình như mình nhìn thấy trong mắt của Diệp Thiên có một chút nước mắt đang lóe lên. Ngày đó Diệp Thiên mặc cái gì vậy? Áo khoác màu trắng. Còn đeo một cái túi. Không giống như những cô bé cùng tuổi ăn mặc và trang điểm lộng lẫy, ngược lại ăn mặc sạch sẽ và đơn giản, cứ như một học sinh cấp ba. Nhưng mà bình thường, lúc cô bé kia làm việc, một chút cũng không thua kém gì người lớn, vô cùng lưu loát, không chút dây dưa lề mề, bên trong cái cơ thể nho nhỏ kia, thật giống như chứa một nguồn năng lượng to lớn. Trước mắt thỉnh thoảng có người đi qua, có người lên tiếng chào hỏi, Trần Ngân Hân liền đáp lời một chút, không có ai, Trần Ngân Hân liền nhìn điện thoại di động. Luôn cảm thấy cái bữa tiệc này thoạt nhìn thì cũng náo nhiệt, nhưng lại thiếu một chút gì đó. Thiếu cái gì chứ? Rột cuộc là thiếu cái gì? Sau khi đến giờ, Trần Ngân Hân liền đứng dậy, một tay bỏ trong túi quần màu đen, một tay cầm điện thoại di động, chậm rãi đi về phía ban nhạc trên sân khấu, sau đó nói mấy câu tượng trưng với những người tham gia tiệc sinh nhật. Rõ ràng bản thân đang ở một nơi náo nhiệt như vậy, nhưng mà tất cả đều giống như là tượng trưng. Đối với Trần Ngân Hân mà nói, hình như cũng không có một chút ý nghĩa gì. Một lát sau, nhân viên của câu lạc bộ liền đem rượu Champagne cùng bánh gatô đẩy ra. Sau khi Trần Ngân Hân cắt bánh gatô rồi đưa cho mọi người, liền cầm một ly rượu đi qua một bên, ngồi xuống cái bàn bên cạnh cửa sổ. Dàn nhạc lại tiếp tục ca hát, mọi người lại tiếp tục chơi đùa, nhưng tất cả những thứ này lại phảng phất giống như không có quan hệ gì với Trần Ngân Hân. Bữa thịnh yến này cứ duy trì cho đến mười một giờ đêm cuối cùng mới kết thúc. Dù sao ngày mai mọi người trên cơ bản đều phải đi làm, cho nên không có chơi thâu đêm. Giống như là pháo hoa nở rộ trong đêm tối, sau khi qua đi tất cả lại trở nên yên lặng. Dàn nhạc rời đi, mọi người rời đi, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Trên đường phố, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, cũng không có quá nhiều người còn lang thang ở bên ngoài, tất cả đều trở nên trống trải. Trần Ngân Hân hơi say rượu ngồi vào trong xe, xoa bóp huyệt Thái Dương một hồi lâu, sau đó hai tay ôm lấy tay, nghiêng đầu nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mọi thứ cho dù xảy ra hay là không xảy ra, đều không có liên quan đến mình. Rõ ràng là sinh nhật của mình, kết quả mình lại không thèm quan tâm đến. Nhưng mà ngay thời điểm Trần Ngân Hân đang cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị tìm xe chở thuê, lại phát hiện ở nơi xa có một nha đầu nhìn qua vô cùng quen mắt. Nha đầu kia mặc một cái áo sơ mi màu trắng cùng với một cái quần jean màu xanh nhạt, kéo theo một cái vali màu hồng phấn, mang theo một cái balo màu xanh nhạt, cầm điện thoại di động đi vào câu lạc bộ vừa tổ chức sinh nhật của mình, sau đó lại quay trở ra. Chính là Diệp Thiên. Trần Ngân Hân sau khi nhìn thấy, suy nghĩ một chút, cuối cùng mở cửa xe đi xuống, khoanh tay đi về hướng bên kia. Lúc này Diệp Thiên đang cùng một nhân viên giữ cửa trò chuyện. Trần Ngân Hân mơ hồ nghe được Diệp Thiên hỏi nhân viên giữ cửa: "Sinh nhật của Trần tiểu thư ngày hôm nay kết thúc rồi sao?" Sau đó nhân viên giữ cửa gật đầu: "Đúng thế." Vì vậy Diệp Thiên lập tức cúi đầu: "Được rồi, tôi biết rồi, cám ơn, đã làm phiền rồi." Sau đó Diệp Thiên nhìn thấy nhân viên giữ cửa kia đi vào bên trong, cầm điện thoại di động thở dài. Nhưng mà ngay lúc Diệp Thiên xoay người, cả người lập tức trở nên ngây ngẩn. Chỉ thấy Trần Ngân Hân đứng ở xa xa nhìn mình, trên mặt mỉm cười. "Ngân Hân tỷ..." Diệp Thiên lắp bắp nói ra ba chữ. "Tại sao lại đột nhiên trở về?" Trần Ngân Hân đi về phía trước, đứng vững ở trước mặt Diệp Thiên. "Một chút tin tức cũng không có lộ ra." "Bởi vì... Em muốn vội vàng quay về để biểu diễn cho chị một màn ảo thuật a!" Diệp Thiên cười. "Ảo thuật gì?" "Đặc biệt vì chị học." Diệp Thiên nói xong, nụ cười trên mặt càng trở nên sáng rực. "Được, vậy để chị xem một chút." Trần Ngân Hân gật gật đầu. "Ân!" Sau đó Diệp Thiên liền đem cái túi ở phía sau kéo lên, từ bên trong lấy ra một tấm vải vô cùng lớn, để lên trên tay phải của mình. "Em bắt đầu nha..." Diệp Thiên nói. "Được, chị đang nhìn đây." Trần Ngân Hân vẫn mỉm cười như cũ. "Một, hai..." Tay phải Diệp Thiên chuyển động, một lát sau, tay trái kéo tấm vải một cái, sau đó, một cành hoa hồng cùng một cái hộp nhỏ tinh xảo liền xuất hiện ở bên trong tay phải của Diệp Thiên. "Chị Ngân Hân, chúc chị sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!" Theo hai cánh hoa rơi xuống đất, Diệp Thiên cười lớn tiếng nói một câu. Trần Ngân Hân nhìn nụ cười tràn đầy sức sống của Diệp Thiên, cũng không nhịn được cười: "Cám ơn." "Đừng khách khí." Diệp Thiên cười lên nhìn vô cùng đơn thuần, trong mắt lại giống như chứa đựng hàng ngàn ánh sao, thật là một cô nương làm cho người khác yêu thích. Sau đó Trần Ngân Hân đưa tay nhận lấy hoa và cái hộp nhỏ: "Đây là cái gì?" "Chị mở ra nhìn một chút đi!" Diệp Thiên cười. Trần Ngân Hân sau khi nghe xong, đem hộp mở ra, chỉ thấy bên trong có mấy miếng sôcôla. Nhưng mà thoạt nhìn thì có hơi chảy, có thể là do sau khi xuống máy bay thì bị nhiệt độ cao làm thành như thế này. "A, tại sao lại biến thành như vậy, rõ ràng trước đó em làm nhìn rất khá..." Diệp Thiên sau khi nhìn thấy, trong nháy mắt trợn tròn mắt. Vốn đang tràn đầy tự tin lại bay mất. "Hiện tại nhìn cũng rất đẹp." Trần Ngân Hân nhìn thấy Diệp Thiên có hơi thất vọng, vì vậy cười cười, cầm lên một viên để vào trong miệng nhai nhai, lại gật đầu. "Còn ăn rất ngon." "Thật sao?" Diệp Thiên hỏi. "Đúng vậy a." Trần Ngân Hân cười, đóng hộp lại. "Vậy chị có thể khen thưởng cho em một chút hay không?" Diệp Thiên đem tấm vải cất lại vào trong túi. "Được, vậy em muốn khen thưởng cái gì?" Trần Ngân Hân hỏi. "Em..." Diệp Thiên đưa tay gãi đầu một cái. "Một cái... Ôm?" Trần Ngân Hân nghe xong, ánh mắt liền đảo quanh một vòng, sau đó lại đặt lên trên người Diệp Thiên: "Khách sáo như vậy sao? Chỉ cần một cái ôm?" "Ân ân!" Diệp Thiên gật gật đầu. Vì vậy Trần Ngân Hân gật đầu, sau đó lại tiến về phía trước một bước, vươn hai tay ra, cúi người, đem Diệp Thiên ôm vào trong ngực. Nhưng mà trong nháy mắt đó, lúc va chạm tiếp xúc với cơ thể của Trần Ngân Hân, cơ thể của Diệp Thiên lại cứng đờ. Ngửi thấy mùi rượu cùng mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Trần Ngân Hân, Diệp Thiên đưa tay lên không trung, muốn vòng qua ôm lấy thắt lưng của Trần Ngân Hân, thế nhưng lại không dám. "Muốn ôm chị thì cứ ôm đi." Trần Ngân Hân nói. "Ân..." Trái tim của Diệp Thiên không hiểu sao lại đập nhanh thêm mấy nhịp, sau đó hai tay chậm rãi xoa lên lưng của Trần Ngân Hân, thậm chí có thể chạm vào móc áo nội y của Trần Ngân Hân. "Có chỗ ở chưa?" Trần Ngân Hân hơi nghiêng đầu, ở bên tai Diệp Thiên hỏi. "Vẫn chưa có..." Diệp Thiên nhẹ nói. "Vậy thì đi đến chỗ chị ở đi." Trần Ngân Hân nói. "Được..." Diệp Thiên ôm Trần Ngân Hân, cả người cứng như hòn đá. - ---------------------------- Ở một bên khác, Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu giờ phút này đang trên đường trở về nhà. Do Hạ Tri Điểu uống rượu cho nên liền để Tùy Chí Thanh lái xe. "Ngày hôm nay có đúng là sinh nhật của Ngân Hân không? Tại sao nhìn qua lại giống như tiệc tổng kết cuối năm của công ty vậy?" Nhìn chăm chú vào cảnh vật lướt qua ở bên ngoài cửa sổ. Một lát sau, Hạ Tri Điểu ở bên cạnh nghiêng đầu lại. "Không còn cách nào khác, có thể là do thói quen chỉ có một người. Mấy năm qua cậu ấy ở Dương Thành, cậu có biết cậu ấy đã sống như thế nào không?" Tùy Chí Thanh lái xe, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu. Hạ Tri Điểu lắc đầu. "Trên cơ bản là một người ở trong nhà cả ngày." Tùy Chí Thanh nói. "Sau đó mỗi ngày đều gọi rất nhiều đồ ăn nhanh, để trên bàn từ từ ăn." "Như vậy a. Nhưng mà nhìn cô ấy không giống người như vậy, thoạt nhìn cô ấy rất bận rộn. Như vậy cô ấy sẽ không cảm thấy cô đơn sao?" Hạ Tri Điểu hỏi. "Một người nếu như cô đơn quá lâu, ngược lại liền sẽ không biết cô đơn đến cùng là có ý gì, cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình cô đơn. Nhiều khi, bởi vì quá lâu không có cảm nhận được náo nhiệt cùng với độ ấm, ngược lại sẽ không biết được, cô đơn tịch mịch đến cùng là thứ gì." Tùy Chí Thanh nhìn về con đường phía trước, nói tiếp. "Đại khái cũng là bởi vì lúc trước, nói theo nghĩa nào đó, mình cùng cậu ấy cũng là kiểu người không khác nhau lắm, cho nên mới trở thành bạn bè." "Cho nên, nếu như một người dần dần bắt đầu cảm thấy cuộc sống một người có chút cô đơn, kỳ thật chứng minh bên trong nội tâm của người đó đã có thứ ràng buộc." Tùy Chí Thanh nói tiếp. Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, không có cắt ngang, chẳng qua là lẳng lặng lắng nghe. "Kỳ thật, có ràng buộc mới tốt, có ràng buộc, thế giới mới có màu sắc. Nếu không, tất cả đều là màu xám. Tựa như mình trước đó vậy." Tùy Chí Thanh không khỏi cảm thán một câu. Hạ Tri Điểu quay đầu nhìn qua Tùy Chí Thanh, sau đó đưa tay qua, để trên đùi của Tùy Chí Thanh. Tùy Chí Thanh xoay đầu lại nhìn Hạ Tri Điểu, cười cười: "Sao vậy?" "Không có gì." Hạ Tri Điểu lắc đầu. Vì vậy Tùy Chí Thanh lại cười một cái: "Mà thời điểm khi cậu quay về, chính là ngày bắt đầu mình có ràng buộc." Nghe được câu nói này của Tùy Chí Thanh, bên trong hai mắt của Hạ Tri Điểu nổi lên một chút gợn sóng. Cảm thấy rất vui vẻ khi Tùy Chí Thanh nói như vậy, nhưng mà đồng thời, không hiểu sao lại có chút đau lòng. "Mình a, tuyệt đối sẽ không để cho cậu phải làm gì một mình." Hạ Tri Điểu nở nụ cười, nói. Sau đó khoảng gần hai mươi phút sau, hai người về đến nhà. Ngôi nhà ở bên dưới ánh đèn thoạt nhìn có một chút lẻ loi. Mãi cho đến khi Hạ Tri Điểu và Tùy Chí Thanh về đến nhà, mới xuất hiện một chút khói bếp. "Chờ một chút." Lúc Hạ Tri Điểu mang dáng vẻ tươi cười chuẩn bị mở cửa, Tùy Chí Thanh bỗng nhiên gọi lại Hạ Tri Điểu. "Ân?" Hạ Tri Điểu nghiêng đầu qua, nghi hoặc mà nhìn Tùy Chí Thanh. Lúc này, chỉ thấy Tùy Chí Thanh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ. Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh, tức thời ngừng thở. Cầm trên tay, Tùy Chí Thanh đem cái hộp nhỏ kia mở ra, một chiếc nhẫn được thiết kế vô cùng đơn giản và thanh lịch xuất hiện ở bên trong. Sau đó Tùy Chí Thanh lấy chiếc nhẫn ra, nhìn về phía Hạ Tri Điểu. Hạ Tri Điểu nhìn chiếc nhẫn trong tay Tùy Chí Thanh, một khắc này, không hiểu sao có chút muốn rơi lệ. Chiếc nhẫn rất xinh đẹp, rất lấp lánh, giống như là một ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đầy sao.
Tùy Chí Thanh nhìn chiếc nhẫn cầu hôn kia bên trong những ngón tay, một chân quỳ xuống: "Thoạt nhìn hai chúng ta đều rất ngốc, không bằng hai kẻ ngốc ở cùng một chỗ, ngốc càng thêm ngốc, phụ phụ thành chính, cứ như vậy thì có thể chinh phục biển lớn và vũ trụ." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh đang quỳ một gối xuống ở trước mặt mình, nhất thời tắt tiếng, hai mắt đột nhiên bị sương mù bao phủ. Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Tri Điểu ho hai tiếng: "Ha ha, ba người thợ gom lại thành một Gia Cát Lượng sao?" Tùy Chí Thanh: "Đúng." Hạ Tri Điểu cúi đầu xuống nhìn mặt đất một chút, lại giương mắt nhìn Tùy Chí Thanh: "Nhưng mà chúng ta chỉ có hai người a, gom lại không được..." Tùy Chí Thanh tiến lên một bước, cười: "Vậy bằng không, chúng ta lại tạo ra một cái đồ ngốc nữa." Hạ Tri Điểu nghe xong, hai tay che miệng lại, cười cong mắt. Chẳng qua là bên trong mắt mơ hồ vẫn có chút nước mắt. "Vậy, Hạ tiểu thư, xin hỏi cô có nguyện ý đem quãng đời còn lại phó thác cho tôi." Tùy Chí Thanh chăm chú nhìn thật sâu vào Hạ Tri Điểu. "Cô có nguyện ý chấp nhận lời cầu hôn của tôi, cùng với tôi ở một chỗ, ràng buộc với tôi đến già hay không?" Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh, hít hít cái mũi, sau đó gật gật đầu. Vì vậy Tùy Chí Thanh dịu dàng cười, sau đó vươn tay, để trước mặt Hạ Tri Điểu. Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tùy Chí Thanh, sau đó từng chút từng chút, vươn tay ra để vào trong lòng bàn tay ấm áp của Tùy Chí Thanh. Vuốt ve bàn tay mềm mại kia, Tùy Chí Thanh đem chiếc nhẫn đẩy một chút lên ngón tay của Hạ Tri Điểu, lại rủ mắt xuống, hôn lên ngón tay của Hạ Tri Điểu, sau đó mới chậm rãi đứng dậy. Trong màn đêm, ánh đèn đong đưa, hai người ôm lấy đối phương, cái bóng bị kéo nghiêng dài ở trên mặt đất. Con đường này đã đi lâu như vậy, rốt cục cũng về đến bên người của đối phương. Quãng đời còn lại chỉ vừa mới bắt đầu, sẽ cùng nhau vượt qua, cùng nhau bạc đầu. - ---------------------------------- Ngày 20-02-2020 P/S: Đến đây là kết thúc cho cặp đôi Thanh Điểu rồi. Cuối cùng sau bao nhiêu gian khổ hai tỷ cũng về chung một nhà. ☺️ Còn một phiên ngoại về cặp đôi phụ nữa, mọi người nhớ đón xem nhé. ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]