*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Cậu say... Nhất định là do cậu say..." Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, sau đó cầm lấy cánh tay của Hạ Tri Điểu, kéo ra. "Không..." Hạ Tri Điểu hít hít cái mũi, nước mắt cũng thuận thế từ trong khoé mắt rơi xuống. "Mình không có..." "Vậy đây là cái gì? Cậu nói cho mình biết, dạng này tính là cái gì?" Tùy Chí Thanh nắm chặt bờ vai của Hạ Tri Điểu, lắc lắc hai cái. Tóc từ phía sau tai đung đưa rơi xuống che nửa mặt, Hạ Tri Điểu khóc đến nỗi bên trên lông mi óng ánh nước mắt, ngay cả lớp trang điểm cũng bị nhòe đi. Hạ Tri Điểu nhìn thoáng qua tựa như một con búp bê vải, giống như chỉ cần thoáng dùng lực một chút thì sẽ bị xé rách. "Vậy vừa rồi cậu hôn mình, đối với mình như thế, tính là cái gì?" Hạ Tri Điểu nói xong, cắn môi nhìn Tùy Chí Thanh. "Cậu trả lời mình đi..." Hạ Tri Điểu nhìn chằm chằm Tùy Chí Thanh, tiếp tục hỏi. Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, sau đó liền buông lỏng bờ vai của Hạ Tri Điểu ra. Sau đó Tùy Chí Thanh một lần nữa cầm lên áo khoác của mình, tiếp đó vịn tường đứng dậy, lảo đảo đi ra khỏi cửa, hướng về phía căn phòng của mình. Nhìn thấy bóng lưng của Tùy Chí Thanh biến mất ở cánh cửa trong chớp mắt, Hạ Tri Điểu chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới của mình lập tức sụp đổ không một tiếng động. Điện thoại lại vang lên. Có thể là tin nhắn của Lục Kỳ, tin nhắn của mẹ, tin nhắn của dượng, tin nhắn của Stella... Mình không biết, nhưng giờ này khắc này, mặc kệ là tin nhắn của ai, mình đều không muốn xem. Thời điểm khi một người dùng hết khí lực thì sẽ trở nên đặc biệt lười. Một bên khác, Tùy Chí Thanh sau khi trở lại phòng của mình, đem áo khoác vứt qua một bên ở trên giường, đưa tay vuốt ve cổ áo bị Hạ Tri Điểu kéo, sau đó liền mang theo đồ ngủ, loạng chà loạng choạng mà đi vào phòng tắm. Đầu tựa như là bị một ai đó dùng búa gõ gõ, Tùy Chí Thanh cảm giác mình cùng thế giới này không hợp nhau. Ấn mở đèn sáng lên, đứng ở chỗ bồn rửa tay, thân thể Tùy Chí Thanh lung lay sau đó bước chân lại đứng vững. Mình ở trong gương, thoạt nhìn dáng vẻ rất là mệt mỏi. Mà ở trên cổ, còn có một cái dấu đỏ do Hạ Tri Điểu mút ra. Nho nhỏ, hồng hồng, mặc dù gọi là dấu dâu tây nhưng mà hình dạng cũng không phải là dâu tây. Tay nắm thành nắm đấm, Tùy Chí Thanh ở trên bồn rửa tay đập xuống. Nhìn vòi nước nửa ngày, Tùy Chí Thanh xoay người sang chỗ khác, cởi đồ ra, lại mở vòi hoa sen.
Lúc nước rơi xuống trên mặt, Tùy Chí Thanh đưa tay lau một cái, nước lại rơi xuống một lần nữa, hơi nhắm mắt lại, ngây ngốc đứng một hồi lâu, lúc này Tùy Chí Thanh mới vươn tay lấy một ít sữa tắm từ chai sữa tắm ở bên cạnh. Từ trong phòng tắm đi ra ngoài, Tùy Chí Thanh mặc kệ mái đầu còn thấm ướt mà nằm dài ở trên giường, tựa như một con cá mặn, hai mắt nhắm lại, bất luận chuyện gì cũng không muốn nhúc nhích. Mơ mơ màng màng, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay là sau khi đi ngủ thì nằm mơ, Tùy Chí Thanh liền nghe thấy vài tiếng đập cửa. Nhưng mà Tùy Chí Thanh không để ý, chẳng qua là nắm chặt cái gối đầu, che kín mặt mình. Ngay sau đó, tiếng đập cửa trở nên càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi chấn động tâm hồn. "Ầm!" Tiếp sau đó cửa bị một người tung cước đá văng, Tùy Chí Thanh trông thấy Chương Hòa nghiêm mặt, cầm một cây chổi lông gà cùng một quyển nhật ký xuất hiện ở cửa. Dọa cho Tùy Chí Thanh giật mình một cái liền lập tức ngồi dậy, hai tay không biết để đâu mà nhìn Chương Hòa. "Đây là cái gì?!" Một giây sau Chương Hòa liền đem quyển nhật ký ném vào người Tùy Chí Thanh, đúng lúc trúng vào chỗ xương sống mũi, lập tức chảy máu. Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng cầm quyển nhật ký lên, lật ra xem. Chỉ thấy bên trong đa số đều là viết ghi chú, nhưng mà vài trang trong đó viết: XX nói cảm giác tôi không phải là một người hiểu phong tình, không tưởng tượng ra được tôi sẽ làm được chuyện lãng mạn gì, lúc nghe nói tôi mỗi ngày đều chúc bạn học nữ kia ngủ ngon, hơn nữa mỗi khi đến ngày lễ đều sẽ chuẩn bị một món quà nhỏ thì dáng vẻ không thể tin được. Bản thân tôi cũng không thể tin được. Hắc, nói như vậy, tôi vẫn còn có một chút lãng mạn. Hôm nay có người viết thư tình cho cậu ấy, cậu ấy đúng là đi gặp người kia, hình như tôi rất không vui. Đến bây giờ cũng rất không vui. Haizz... Tôi sẽ không phải giống như Z nói chứ, thích cậu ấy? Tựa như mọi người ở xung quanh, giống như là nam sinh thích nữ sinh. nữ sinh thích nam sinh... Không thể nào?! ........................ "Cái người trong kia là ai?!" Lúc này Chương Hòa lại sải bước đi đến, trong chớp mắt giật lấy quyển nhật ký trong tay Tùy Chí Thanh. "Có phải là Hạ Tri Điểu hay không?! Bây giờ con với nó là thân nhất!" "Không phải cậu ấy!" Tùy Chí Thanh hoảng hốt, quỳ trên giường, vội vàng lắc đầu. "Vậy thì đó là ai?!" Chương Hòa hỏi. Nghe được câu hỏi này, Tùy Chí Thanh chẳng qua là cúi đầu xuống, đùa giỡn ngón tay, một câu cũng đều không nói. "Con đúng là đáng bị băm ngàn đao! Cái tốt không chịu học, đi học người ta làm đồng tính luyến ái?! Con có phải muốn chọc cho mẹ tức chết hay không?! Mau nói đi, người đó là ai?!" Chương Hòa trong khi nói chuyện, tay cầm chổi lông gà đánh vào cánh tay đang mặc áo ngủ bông tuyết, đau đến nỗi như kim châm muối xát. Nhưng Tùy Chí Thanh vẫn không có nói chuyện. "Con bị câm hay bị điếc hả?! Lời mẹ hỏi con không nghe được sao?! Không phải Hạ Tri Điểu thì là ai?! Còn có, lớp của các con từ khi nào lại tệ đến như vậy, vậy mà dám yêu đương sớm?! Chuyện này không có ai quản sao? Giáo viên của mấy đứa chết hết rồi hả?! Bây giờ mẹ lập tức gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp nói chuyện này, còn có cả mẹ của Hạ Tri Điểu nữa!" Chương Hòa nói xong một hơi thì muốn quay người hướng cửa bước đi. "Đừng mà..." Ngay lúc này, Tùy Chí Thanh lập tức từ trên giường đứng dậy, mang đôi dép lê con thỏ lông xù, sau đó chạy nhanh đi đóng cửa lại, đứng chắn ngay cửa. "Không phải cậu ấy, mẹ không biết chuyện gì mà lại gọi điện thoại cho mẹ của Tri Điểu, nhất định cậu ấy sẽ bị mẹ mình đánh chết!" "Cút đi!" Chương Hòa nói xong lại vung lên cây chổi lông gà, nặng nề mà đánh vào trên đùi của Tùy Chí Thanh. Tùy Chí Thanh đau đến nỗi hai chân phát run nhưng vẫn gắt gao đứng chắn cửa, lắc đầu. "Con không chịu nói rõ ràng thì cút cho mẹ!" Chương Hòa nắm chặt lấy bả vai gầy yếu của Tùy Chí Thanh, đẩy qua bên cạnh. "Vốn chuyện của công ty đã có một đống vấn đề lớn, phiền chết người, con không chịu học cho đàng hoàng mà còn yêu sớm, yêu sớm còn chưa nói, mà còn là đồng tính luyến ái..." "Là tiểu thuyết!" Lúc này Tùy Chí Thanh đột nhiên lớn tiếng kêu lên. "Cái gì?" Chương Hòa nhìn Tùy Chí Thanh. "Con gần đây có đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết, nghĩ muốn viết thử, cho nên lúc đi học có linh cảm liền viết ra một đoạn ngắn như vậy..." Tùy Chí Thanh nói. "Con biết là mẹ không muốn con viết tiểu thuyết cho nên con mới giấu diếm, con xin lỗi, từ nay về sau con nhất định không viết nữa, nhất định nhất định không viết!" .............. Mơ đến đây, Tùy Chí Thanh đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa. Sau đó giống như là bị rút hết tất cả sức lực, nhìn đồng hồ phát hiện mới trôi qua có nửa tiếng, vì vậy Tùy Chí Thanh liền nằm co quắp ở trên giường. Đoạn ký ức này, từ lúc chuyện đó xảy ra thì bị mình niêm phong cho đến tận bây giờ. Nhưng mà khiến cho người khác vạn vạn không ngờ đến chính là vào lúc này vậy mà lại xuất hiện trong giấc mơ của mình. Nhìn trần nhà, Tùy Chí Thanh tựa như một cái xác mất đi linh hồn. Bản thân mình biết rõ. Có một số việc nếu như đã làm rồi có thể sẽ phải đối mặt với một số vấn đề. Bản thân mình đúng là biết rất rõ. Ở trong mơ hay là đời thực đều không thuận lợi trải qua. Cuộc sống này có thể buông tha cho mình một lần được hay không? Lúc này vang lên tiếng đập cửa. Không nhẹ không nặng, khoảng bốn năm tiếng. Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, sau đó chậm rãi chống người ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Vào đi..." Vì vậy chỉ nghe một thanh âm răng rắc vang lên, cửa mở ra, sau đó Hạ Tri Điểu liền cầm theo một chai rượu loạng chà loạng choạng mà bước vào. Hạ Tri Điểu lại tiếp tục uống rượu. Hơn nữa lần này là thật sự say đến nỗi đi không vững, vừa mới bước vào, liền cầm bình rượu ngã rầm xuống đất. Bình rượu nhanh như chớp lăn một vòng, dừng lại ngay chỗ góc tường, chất lỏng bên trong chậm rãi chảy xuống tấm thảm trên mặt đất. "Tri Điểu..." Tùy Chí Thanh nhìn thấy vậy, sửng sốt một chút, sau đó từ trên giường ngồi dậy, gắng gượng cơn đau đầu đến nỗi muốn nổ tung, đỡ Hạ Tri Điểu từ dưới đất đứng lên, ôm vào trong ngực mình. "Cậu lại uống bao nhiêu nữa?" "Tùy Chí Thanh..." Hạ Tri Điểu mở hai mắt ra, siết chặt cổ áo Tùy Chí Thanh, trong mắt như nhìn xuyên qua trận huyết chiến. "Mình không muốn cùng cậu làm bạn bè." Uống nhiều quá mức, giờ này khắc này, gương mặt của Hạ Tri Điểu đã vô cùng trắng bệch. Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, chỉ cảm thấy mình muốn bị ngọn lửa bên trong ánh mắt của cậu ấy thiêu đốt hoá thành bạch cốt. Vì vậy Tùy Chí Thanh nghiêng đầu qua, nhìn về một bên: "Tri Điểu, cậu say rồi." "Mình không có say! Mình rất tỉnh táo... Mình cho đến tận bây giờ chưa bao giờ say!" Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, lông mày nhíu chặt lắc đầu, sau đó đột nhiên lớn tiếng kêu lên. "Mình đều là giả vờ, giả vờ! Bởi vì mình biết nếu như mình say, cậu sẽ lo lắng cho mình! Quan tâm mình! Mình thật muốn say đến nổi không đứng được, bị dị ứng, cậu quên rồi sao?!" Một khắc này, Tùy Chí Thanh rủ mắt nhìn Hạ Tri Điểu, hốc mắt từng chút từng chút phiếm hồng, đỏ đến gần như sắp rỉ máu. "Mình chán ghét Lục Triêu Dương, nguyên nhân lớn nhất không phải bởi vì bản thân cậu ta, mà là bởi vì cậu ta theo đuổi người mình thích, mình chịu không được! Mình giận dỗi cố tình nóng giận vô vớ, không phải bởi vì mình có lòng ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ đối với bạn bè mà là mình sợ hãi người mà thích sẽ bị người khác cướp mất..." Đầu Hạ Tri Điểu tựa vào trong ngực Tùy Chí Thanh, vươn tay gắt gao nắm lấy cánh tay của Tùy Chí Thanh, trên cổ tay suy nhược lồi ra từng đạo gân xanh. Tùy Chí Thanh nhìn tay của Hạ Tri Điểu, lại nhắm hai mắt lại. "Mỗi ngày tan học về nhà, sau khi nói lời tạm biệt ở ngã tư đường, mình đều sẽ đứng ở chỗ đó nhìn cậu rời đi, sau đó mới đi về nhà..." Hạ Tri Điểu đã khóc đến nỗi giọng nói có chút nghe không rõ. "Lần đó có người viết thư tình cho mình, thoạt nhìn dáng vẻ của cậu giống như là rất cao hứng, đi theo Từ Tịnh Nhiên cùng nhau ồn ào, lúc ấy mình rất là khó chịu, cậu có biết không!" Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, vươn tay, dùng sức đánh xuống bả vai của Tùy Chí Thanh. "Ai muốn cùng cậu làm bạn bè, ai muốn cùng cậu làm bạn bè..." Hai mắt Hạ Tri Điểu đẫm lệ mông lung nhìn chăm chú vào đồ vật trong phòng, có chút thở không ra hơi. Nghe đến đây, Tùy Chí Thanh há hốc miệng, lại nói không nên lời, chẳng qua là gắt gao cắn môi dưới, rất nhanh liền cắn nát. "Cậu sờ một cái..." Hạ Tri Điểu bắt lấy tay của Tùy Chí Thanh, để vào nơi trái tim mình. "Mình không có nói dối..." Tùy Chí Thanh ngồi ở đằng kia, buông ra môi dưới, thở ra một ngụm khí, lại nghiêng đầu qua, nhắm hai mắt lại, suy nghĩ trong lòng cùng với hô hấp phập phồng không ổn định. "Tùy Chí Thanh, kỳ thật là cái gì cậu cũng đều hiểu có đúng không?! Mình biết... thế nhưng cậu vì cái gì lại nhẫn tâm đối với hai chúng ta như vậy?!" Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, lại cầm lấy bả vai của Tùy Chí Thanh lắc đến mấy lần. "Vì sao cậu không chịu cho mình một cơ hội..." - ------------------------- Ngày 07-06-2019 P/S: Tết đoan ngọ vui vẻ, ai ăn bánh tro rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]