*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu..."
Hạ Tri Điểu đứng đó, kinh ngạc trong chốc lát, sau đó híp hai mắt lại nhìn cái người đang đứng sờ sờ ở ngay trước mặt mình vào lúc này. Quả thật mình uống đến đầu óc có chút choáng váng cho nên không phân biệt được giữa thật và mơ, Hạ Tri Điểu thậm chí dùng tay phải nhéo tay trái của mình một cái.
Cơn đau nhắc nhở Hạ Tri Điểu tất cả đều là thật, Tùy Chí Thanh đang đứng trước mặt mình nhưng mà Hạ Tri Điểu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Tùy Chí Thanh sau khi trút giận xong thì buông bả vai Hạ Tri Điểu ra.
Hạ Tri Điểu giơ ngón trỏ lên lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Nhưng mà thế giới này cũng không vì hành động này của mình mà trở nên rõ ràng hơn, tất cả vẫn là một mảng sương mù xám mông lung mệt mỏi giống như cũ.
Hơn nữa rất nhanh, nước mắt lại trào ra.
Bây giờ Hạ Tri Điểu cũng không biết bản thân mình đến cùng là có cảm giác gì. Hình như là đang tỉnh nhưng hình như là đang say, dù sao thì cũng không thể khống chế được bản thân, đồng thời cảm thấy tất cả trước mắt đều là hư ảo.
"Mình hận cậu." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, giọng nói lớn dần lên. "Mười năm qua chưa bao giờ dừng lại."
Hận? Tùy Chí Thanh nhếch môi nhìn Hạ Tri Điểu.
Thật là trùng hợp, bản thân mình cũng hận Hạ Tri Điểu, cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-luon-treu-toi/1507118/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.