Trong phòng ánh đèn màu vàng ấm áp tỏa ra, khiến Hạ Tây Châu thêm dịu dàng, hắn nhìn nghiêng sang, giọng trong bóng tối vô cùng mềm nhẹ kìm chế: "Mệt lắm không?"
Thẩm Tư Phi đi vào cửa, mở tủ ra lấy quần áo thay giặt, "Vẫn ổn, chỉ là hơi bận, không có thời gian chơi với tiểu Hạ Duy. Con có quậy không?"
Hạ Tây Châu đứng bên cạnh, ánh mắt rơi vào gương mặt cậu, như là không dời ra được: "Chắc là em hay không ở nhà, anh cảm thấy nó rất khó chịu, nhớ em."
Thẩm Tư Phi hơi run, tay cuốn lấy quần áo, tiến lên ngửa đầu cười nói: "Duy Duy nhỏ như vậy, chưa cả biết nhớ, chỉ biết khóc nhè... nhớ em, thật ra là anh chứ gì?"
Hạ Tây Châu ôm lấy cậu cúi đầu hôn môi, hôn đến khi người này không kịp thở đẩy hắn ra còn không buông tha, mãi đến khi Thẩm Tư Phi mặt đỏ chót hai chân như nhũn ra, Hạ Tây Châu mới khiêng cậu lên: "Anh đi tắm với em."
Hơi nước mông lung che khuất cánh cửa thủy tinh, tiếng nước chảy tí tách, Thẩm Tư Phi cơ hồ chìm đắm chết đi trong hơi nước.
Ngày hôm sau, Hạ Tây Châu tự mình đưa cậu đi làm.
Thẩm Tư Phi ở trên xe ngủ một lúc, Hạ Tây Châu đánh thức cậu: "Mệt thế à?"
Thẩm Tư Phi giương mắt: "Nếu như không phải bởi vì anh, em cũng không mệt như thế."
Hạ Tây Châu cười, nhìn theo bóng lưng cậu biến mất ở cửa lớn.
Thu tầm mắt lại, hắn mới nhìn thấy người trong gương chiếu hậu.
Giám đốc Trương được ngầm đồng ý mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-han-vua-dep-lai-vua-ngot/1120134/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.