Hiếm thấy hai người có cơ hội cùng nhau ăn cơm tối, phần lớn thời gian Hạ Tây Châu bận đến đêm khuya mới được về. Lúc hắn về, cơ bản Thẩm Tư Phi đã ngủ say. Cho nên trong một ngày, thời gian hai người chung đụng gặp mặt cũng không nhiều.
Ngày ấy sau đêm giông tố, Thẩm Tư Phi không chủ động nói ngủ chung giường, hắn cũng chưa nói.
Có cảm giác tiến triển quá nhanh.
Ngoại trừ một số đồ ăn mùi vị có chút quái lạ, không có gì Hạ Tây Châu ghét ăn. Ăn xong, Thẩm Tư Phi nói: "Hơi căng bụng, chúng ta đi ra ngoài không?"
Sau khi ăn xong lại đi bộ, sống đến chín mươi chín.
Nhà họ ở gần cửa cả khu biệt thự, đi ra ngoài đi dạo qua một đoạn rừng là một con phố ăn vặt náo nhiệt.
Thẩm Tư Phi nói: "Qua xem một chút, quanh đây có gì em vẫn chưa biết."
Nói như vậy dường như có chút ý tứ sâu xa. Hạ Tây Châu đuổi theo bước đi của cậu, mãi mới nghĩ ra được đối phương đang trách mình bận quá.
Là một người bạn trai, đúng là hắn không làm trọn vẹn, không cùng đối phương ra ngoài chơi, cơ hội cùng nhau ăn cơm cũng rất ít, ngay cả khi Thẩm Tư Phi chơi game xem show hắn cũng ở cạnh xử lý chuyện công ty, chớ nói chi là ra cửa shopping mua đồ xem phim đến khu giải trí như tình nhân bình thường.
Giống như người ít nói lời tự đáy lòng, Thẩm Tư Phi rất ít khi yêu cầu người khác. Là thói quen từ nhỏ không được sủng ái lớn lên mà hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-han-vua-dep-lai-vua-ngot/1120099/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.