Chương trước
Chương sau
Trương Ấu Văn đi ra từ văn phòng.
Hướng Hưng Mẫn cùng chị em tốt Vương Toa Toa đi qua, kéo Trương Ấu Văn lại: "Thầy Thẩm tìm cậu nói gì thế?"
Thẩm Tư Phi nhìn qua bình dị gần gũi, chưa từng nổi giận thất thố, hoàn toàn tương phản với hai chữ "hung ác". Trên thực tế ai cũng không cạy miệng cậu được, ác độc, giao bài tập lại chẳng ít.
Trong mắt Hướng Hưng Mẫn lập loè ánh sáng hóng hớt.
Trương Ấu Văn: "Cậu đừng hỏi, hỏi thì thầy Thẩm cũng không nói gì đâu."
Hướng Hưng Mẫn truy hỏi, "Cả lớp chỉ có cậu ngày nào cũng có thể giao lưu trong âm thầm với thầy Thẩm, gặp mặt cũng nhiều nhất, cậu khẳng định rõ hơn chúng tớ."
Làm cán sự Toán, Trương Ấu Văn quả thật có thể tiếp xúc với Thẩm Tư Phi nhiều, mà toàn là công vụ. Mà nói chuyện đến Thẩm Tư Phi là tâm thần không yên, cậu ta nói: "Cậu muốn biết thì tự đi hỏi đi chứ. Thầy Thẩm cũng có ăn thịt cậu đâu."
Hướng Hưng Mẫn nói: "Tớ ngại đi ấy chứ. Cũng không biết lúc trước thầy ấy ốm đã khỏi hẳn chưa. Lúc trước tớ đến nhà thăm thầy ấy, nhìn thầy ấy như là bệnh nặng lắm."
Vương Toa Toa phụ họa: "Thật sự rất nghiêm trọng hả? Là bệnh gì thế?"
Trương Ấu Văn dừng bước chân lại, Hướng Hưng Mẫn nói: "Tớ nghe nói là ngộ độc thức ăn và dị ứng thuốc."
Trương Ấu Văn vừa nghĩ tới thần sắc Thẩm Tư Phi nhàn nhạt là hơi nóng mặt tim đập, cậu ta buồn bực phất phất tay đi xa, "Đừng hỏi nữa, thầy ấy chắc là không sao rồi, không thì hôm nay cũng không tới trường học đâu, khẳng định là đã khỏi."
Hướng Hưng Mẫn khẽ hừ một tiếng, cô ngày đó bị kinh hách không phản ứng lại, sau đó cân nhắc, cảm thấy cứ sai sai.
Dùng trực giác của con gái, chuyện không đơn giản như vậy.
Sau khi tan học, Thẩm Tư Phi không đợi được Hạ Tây Châu, gặp được Thẩm Hoa Hạo trong sân trường trước.
Thẩm Hoa Hạo trốn sau cây đại thụ, vẫy tay với cậu, "Anh!"
Thẩm Tư Phi sợ hết hồn, vội vàng kéo hắn qua một bên, chất vấn: "Sao cậu lại đến Nhất Trung? Cậu không ở trường tư thục lên lớp đi, chạy đến đây làm gì?!"
Thẩm Hoa Hạo học cấp ba tư nhân, lúc này xuất hiện ở đây, không trách Thẩm Tư Phi sẽ kinh ngạc. Cậu vỗ vỗ ống tay áo đồng phục học sinh của Thẩm Hoa Hạo, bên trên có một đống đất.
Thẩm Hoa Hạo cười chột dạ, "Anh, anh đừng trách em."
Thẩm Tư Phi nghiêm nghị nói: "Cậu vào bằng cách nào?"
Thẩm Hoa Hạo rụt cổ lại, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm Tư Phi, ăn ngay nói thật: "Nhảy tường vào."
Thẩm Tư Phi giận, thoạt nhìn cũng có lực chấn nhiếp rất lớn, "Cậu đúng là có tiền đồ quá, tường cũng biết nhảy! Nếu như bị bắt được thì sao? Vách tường cao như vậy, cũng không sợ té xuống gãy chân à?"
Thẩm Hoa Hạo bị mắng ào ào, thấy trên mặt anh trai luôn lạnh lùng có biểu tình khác, tâm lý trái lại có chút cảm động. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn ôm đầu cầu xin tha thứ: "Anh đừng đánh em! Em đến tìm anh có việc, em tới hỏi... Anh có phải là có mâu thuẫn với mẹ em không?"
Tay kéo cánh tay hắn của Thẩm Tư Phi lỏng ra, sắc mặt cũng lạnh xuống.
Thẩm Hoa Hạo nói: "Hai ngày trước em về nhà, đúng lúc ba đang cãi nhau với mẹ, sau đó ba rất tức giận, hỏi ra mới biết là có liên quan đến anh, nhưng cụ thể là chuyện gì thì họ cũng không chịu nói cho em."
Hắn hỏi Thẩm Khiết, Thẩm Khiết cũng thần sắc hoang mang nói không biết, mà cha Thẩm cấm túc Lý Thiến ở nhà, nói rõ tình thế rất nghiêm trọng.
Thẩm Tư Phi vẫn hơi tức giận: "Chuyện này không có quan hệ gì với cậu, cậu quay về đi học đi, sau này nói sau."
Thẩm Hoa Hạo cau mày: "Cũng bởi vì em phải thi đại học, mọi người cái gì cũng gạt em, công ty xảy ra chuyện gạt em, ba mẹ cãi nhau cũng gạt em? Em lẽ nào không có quyền biết đến cùng là chuyện gì xảy ra hay sao!"
Thẩm Tư Phi cũng trầm mặt, lạnh như băng nói: "Tôi biết nói cho cậu là vì tốt cho cậu không nói cho cậu cũng là phí công, thế nhưng, chuyện này, tôi không muốn chính miệng nói với cậu. Tôi không phải là vì cậu mà không muốn nói cho cậu, là tôi không muốn nhắc đến. Hiểu không?"
Ngữ khí cậu nghiêm túc, sắc mặt âm trầm, Thẩm Hoa Hạo sợ đến sững sờ, "Mẹ em có phải là làm chuyện gì tổn thương anh không?"
Thẩm Tư Phi đẩy hắn ra: "Lăn. Về trường cậu đi."
Cậu quay người muốn đi, đi được hai bước, lại kéo ống tay áo Thẩm Hoa Hạo kéo hắn ra cửa trường học, "Ra ngoài từ cửa trường, không cho nhảy tường nữa!"
Thẩm Hoa Hạo giãy giụa hai lần, "Anh! Anh nói rõ đi, em cố ý chạy tới hỏi anh đấy!"
Thẩm Tư Phi tức giận hận không thể đánh hắn một trận, thằng nhóc con này cứ càn rỡ coi trời bằng vung như thế. Cậu gọi bảo vệ đẩy người ra ngoài, bảo vệ đi ra nói: "Nhóc con, cháu không học trường này, mau đi ra mau đi ra."
Thẩm Hoa Hạo bị cản, chỉ vào Thẩm Tư Phi nói: "Cháu là em anh ấy! Các chú cho cháu vào đi!"
Thẩm Tư Phi đi thẳng, không quay đầu lại.

Cậu biết Thẩm Hoa Hạo không có ác ý, mà trong lòng cậu có khúc mắc. Trước mặt em trai cùng cha khác mẹ thì cậu có thể dùng biểu tình gì nói mẹ ruột cậu định bán tôi?
Chờ qua một lát, Hạ Tây Châu nhắn tin cho cậu, nói đã đến.
Thẩm Tư Phi tuần này không cần trực ban, cậu thu dọn đồ đạc tan học từ sớm, Hạ Tây Châu đã đỗ xe ở cửa trường học. Cậu nhìn, Hạ Tây Châu ngồi ở vị trí bên tài xế, cũng không thấy tài xế.
Thẩm Tư Phi ngạc nhiên nói: "Chủ tịch Hạ tự lái xe?"
Sắc mặt Hạ Tây Châu bình tĩnh, khóe miệng thậm chí có một tia ý cười trêu chọc, "Nếu tới đón bạn trai, tất nhiên không thể để tài xế làm giúp."
Thẩm Tư Phi ngồi ghế phó lái, thân mật nói chuyện này thật sự là một lời khó nói hết, mà tim đập dường như hơi nhanh.
Hạ Tây Châu không nhiều lời, Thẩm Tư Phi cùng hắn ở chung, mặc dù không cần cố ý nói chuyện phiếm thay đổi bầu không khí, cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại còn tự tại.
Đặc biệt có một Alpha bên người, tin tức tố Alpha khó giải thích được cho cậu một loại cảm giác an toàn.
Hạ Tây Châu mở miệng nói: "Nghĩ làm gì Dư Minh Viễn chưa?"
Thẩm Tư Phi trừng mắt nhìn: "Đá thằng em của anh ta, làm cho anh ta đoạn tử tuyệt tôn, anh thấy thế nào?"
Hạ Tây Châu cũng suy tư một chút: "Cậu ta không phải con trai độc nhất của Dư gia, cũng không phải là không thể."
Thẩm Tư Phi: "..." Mà rõ ràng, đây khá giống hành vi phạm pháp.
Hạ Tây Châu nói: "Đối phó với lưu manh, cách này rất tốt."
Thẩm Tư Phi không nhịn được cười, lại nghĩ đến tuổi thơ Hạ Tây Châu từng bi thảm, đối phương nhất định còn gặp phải chuyện đáng sợ hơn chuyện này.
Kí ức đáng sợ như vậy, khẳng định còn kinh hoàng hơn lúc cậu nhìn thấy mẹ tự sát. Tâm lý đối phương lúc đó, nhất định là lửa giận ngập trời, bi phẫn khó nhịn nhỉ?
Thẩm Tư Phi nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Gần đây bận việc lên lớp, thực sự không có thời gian trừng trị anh ta. Chờ tôi rảnh rỗi nghĩ xong lại nói."
Tuần sau cậu phải trông tự học buổi tối, phỏng chừng phải về muộn.
Thẩm Tư Phi bỗng nhiên mở miệng: "Chủ tịch Hạ, tuần sau anh..."
Hạ Tây Châu đợi một hồi không đợi được lời kế tiếp, nghiêng đầu nhìn, hỏi: "Em muốn nói gì?"
Thẩm Tư Phi khẽ lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Đã vượt ra khỏi dự tính ban đầu, quan hệ không thể thân thiết thêm.
Đến khu nhà, Hạ Tây Châu dừng xe mở khóa, bỗng nhiên lại kéo Thẩm Tư Phi đang xuống xe lại.
Cổ tay Thẩm Tư Phi bị hắn nắm cực chặt, cậu chau mày. Hạ Tây Châu nói: "Em nhìn cửa."
Trước tòa nhà cậu ở, Dư Minh Viễn đang đứng dưới gốc cây, hai tay cắm trong túi, tẻ nhạt đến cực điểm mà đá cục đá, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang bên này.
Hạ Tây Châu đột nhiên kéo Thẩm Tư Phi qua, ấn cậu vào trong ngực.
Tia sáng trước mắt Thẩm Tư Phi đột nhiên biến mất, tin tức tố Alpha vị cây linh sam quen thuộc thoảng qua chóp mũi, thêm vào bàn tay mạnh mẽ kề sát sau lưng làm cho cậu nhất thời không tránh thoát nổi.
Hạ Tây Châu trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài, giọng Thẩm Tư Phi buồn buồn truyền tới: "Rời khỏi chỗ này trước."
Dư Minh Viễn không hề phát hiện ra gì, dời mắt đi, ngồi xổm ở luống hoa, chơi một chiếc lá trong tay.
Thẩm Tư Phi nghiêng người cúi đầu, tim đập loạn thình thịch, mãi đến khi Hạ Tây Châu lái xe rời xa, mới nghĩ: Tại sao cậu phải né tránh?
Hạ Tây Châu nói: "Dư Minh Viễn biết địa chỉ của em, tới cửa quấy rầy em."
Trong giọng nói của hắn ngập tràn tức giận, cũng phải thôi, cảm giác Omega mình đánh dấu bị Alpha khác rình cũng không tốt đẹp gì, chớ nói chi lại còn là một Alpha phẩm hạnh không tốt lắm. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi gật đầu. Cậu nên nghĩ đến chuyện mặc dù mình không trêu chọc Dư Minh Viễn, đối phương cũng sẽ không bỏ qua mới phải.
Cậu siết chặt nắm đấm, cảm giác vô lực cùng tuyệt vọng khi đó như là rõ ràng ở trước mắt, cậu run giọng nói: "Tôi tìm cái bao tải, chụp lại đánh anh ta một trận rồi về nhà."
Tin tức tố Omega đột nhiên gợn sóng, Hạ Tây Châu lập tức cảm thấy cậu dường như đang sợ hãi, nhất thời tâm tình khó chịu.
Hắn đè vai Thẩm Tư Phi lại: "Thầy Thẩm, có camera, làm như vậy chỉ có thể dẫn họa lên người. Dư Minh Viễn lần này có thể tìm tới cửa, lần sau còn có thể. Làm như vậy không thích hợp."

Thẩm Tư Phi mặt không đổi sắc quay đầu, mắt giống như lưu ly ngưng tụ ánh sáng tàn nhẫn mà băng lãnh.
Lột đi vỏ ngoài vẫn luôn ôn văn nhĩ nhã, Thẩm Tư Phi chân chính băng lãnh cay nghiệt, chưa bao giờ tin người, cũng không thể nào nói là ấm áp.
Hạ Tây Châu nói: "Đến nhà tôi ở một đêm."
Dư Minh Viễn mặc dù không trực tiếp chặn đường Thẩm Tư Phi ở cửa nhà, lần này chưa gặp, lần sau hắn khả năng đứng ở cửa khu chung cư, sớm muộn cũng sẽ chạm mặt.
Thẩm Tư Phi lắc đầu nói: "Vô dụng, anh ta có thể biết tôi ở đó, tất nhiên cũng sẽ biết trường tôi dạy."
Hạ Tây Châu nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, hơi thở băng lãnh hờ hững cùng tin tức tố Omega hỗn loạn, hận không thể ôm người vào trong ngực an ủi, nhưng hành động như vậy tựa hồ quá mức tùy tiện, có thể sẽ dọa sợ cậu.
Hạ Tây Châu nắm chặt tay cậu, siết ngón tay lạnh lẽo vào lòng bàn tay: "Trường học là nơi công cộng, Dư Minh Viễn chưa ngông cuồng đến độ ra ngoài gây sự, tất cả Omega ở trong xã hội đều được bảo vệ đặc biệt. Ngày hôm nay nghỉ ngơi ở chỗ tôi một đêm."
Alpha cứng rắn, cuối cùng lần thứ hai lừa gạt Omega đẹp đẽ về nhà.
Nhà rất lớn, một phòng ngủ chính, còn có một phòng khách. Trong không khí mùi vị tin tức tố Alpha nhàn nhạt thoang thoảng. Cũng không khác lúc Thẩm Tư Phi tới trước đó, sắc điệu lạnh nhạt nặng nề, thanh lãnh không có hơi người.
Chỉ là trên ghế salông tối màu trưng bày hai con gấu bông đáng yêu.
Thẩm Tư Phi ngồi trên ghế salon chốc lát, nhận nước nóng Hạ Tây Châu rót cho cậu, "Cảm ơn, chờ một lúc nữa chắc Dư Minh Viễn cũng về rồi."
Hạ Tây Châu: "Vạn nhất cậu ta canh ở cửa một buổi tối thì sao?"
Thẩm Tư Phi lấy điện thoại di động ra, mặt không thay đổi bấm gọi cho bảo vệ bất động sản: "Alo... dưới building 3 có người kỳ quái, không sai, luẩn quẩn ở đó đã rất lâu rồi... Người này chẳng lẽ không được tính là hành vi kì quái có tính chất nguy hiểm hay sao?"
Bên bất động sản đáp: "Khách đã đăng ký tên thật, đồng thời đến nay không làm hành động khác người nào, nếu như anh ta không muốn rời đi, chúng tôi cũng không có lý sai người cưỡng chế ép đi."
Dư gia vốn là phú hào, Dư Minh Viễn không làm gì, khu chung cư cũng không có lý do quản hắn.
Thẩm Tư Phi tức giận muốn vứt điện thoại di động: "Bất động sản rác thải, thiệt thòi tôi nộp nhiều phí bất động sản như vậy."
Hiếm thấy cậu lộ ra tính nết như trẻ con, Hạ Tây Châu không cười nổi, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy nói: "Thư phòng ở phòng đầu tiên."
"Không cần." Thẩm Tư Phi khôi phục trấn tĩnh, lấy sách giáo khoa mang về ra, trực tiếp ngồi bên bàn trà, vùi đầu chuẩn bị bài.
Hạ Tây Châu không lên tiếng, chỉ là tốc độ xử lý văn kiện ở thư phòng chậm hơn thường ngày gấp mười lần.
Hắn xem văn kiện lít nha lít nhít một hồi, không nhịn được thất thần. Nghe tiếng bước chân và tiếng nước ở nhà vệ sinh, hắn triệt để không có cách nào suy tư nữa.
Nếu như Thẩm Tư Phi muốn ở lại, quần áo đổi giặt làm sao bây giờ? Sẽ dùng buồng tắm của hắn sao? Buổi tối ngủ sẽ lén lén lút lút vào trong phòng của hắn sao?
Hạ Tây Châu không yên, ra cửa nhìn, Thẩm Tư Phi đứng ở ban công, nhìn ra ngoài.
Hạ Tây Châu hỏi: "Em đang làm gì thế?"
Thẩm Tư Phi đi về, đóng cửa kính lại: "Dư Minh Viễn dường như vào xe rồi, tôi thấy xe anh ta đỗ dưới lầu."
Nhìn qua không giống như là sẽ rời đi.
Hạ Tây Châu xoay người vào nhà bếp đun hai cốc sữa bò, đưa cho cậu một cốc. Thẩm Tư Phi nói: "Chủ tịch Hạ bắt đầu dưỡng sinh hả?"
Hạ Tây Châu: "Buổi tối ngủ không ngon giấc."
Thẩm Tư Phi không nói tiếp, cậu cho là Hạ Tây Châu sẽ tiếp đề tài này nói chuyện trước kia, khơi chuyện cũ làm cậu lúng túng, mà Hạ Tây Châu chỉ đưa cho cậu một cốc sữa bò, tiếp tục quay lại làm việc.
Hạ Tây Châu mở hội nghị video với tổng bộ nước ngoài, kết thúc mới phát hiện bên ngoài đã không còn động tĩnh.
Tim hắn hơi trầm xuống.
Chắc Thẩm Tư Phi cũng đã rời đi rồi.
Như con thú nhỏ vĩnh viễn không nhốt được, không muốn ở dưới cánh chim người khác, cảnh giác cực kì.
Hạ Tây Châu đứng dậy ra phòng khách, đang muốn tắt đèn, lại nhìn thấy người co trên ghế salon. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trên bàn trà còn đặt sách giáo khoa, cùng vài cái bút màu sắc khác nhau. Sữa bò trong ly đã uống hết.
Thẩm Tư Phi nằm nghiêng trong ghế salon, nhắm mắt, tay ôm gấu bông chó shiba Hạ Tây Châu mua về, đầu đặt trên gối ôm, thần sắc trầm tĩnh bình yên, tựa hồ ngủ say.
Trái tim trầm xuống của Hạ Tây Châu, đột nhiên sống lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.