Chương trước
Chương sau
Cho đến ngày hôm sau, Lý Tiêu về nước, Chu Dịch Phàm một mình đứng ở đại sảnh sân bay vẫn cảm thấy không chân thật như trước. Giật mình hoàn hồn lại, hoài nghi có phải bản thân mình đang mơ một giấc mơ thật đẹp hay không. Nhưng mà, vừa cúi đầu đã thấy chiếc nhẫn im lặng mà chân thật nằm trên ngón tay áp út của mình, chứng minh tất cả không phải là giả.
Vuốt ve chiếc nhẫn bị mình vuốt ve mà nóng lên, trên mặt Chu Dịch Phàm lộ ra nét cười nhàn nhạt. Muốn thời gian trôi nhanh hơn một chút, muốn lập tức trở về bên cạnh Lý Tiêu, muốn như lời tuyên thệ hôm qua, muốn cùng hắn đến già.
Đối với Lý Tiêu mà nói, thời gian trôi qua thật sự nhanh. Tuy có thương nghiệp chịu trách nhiệm buôn bán với bọn họ, nhưng chuyện hắn và đám bạn cùng phòng phải làm cũng không ít. Tuyên truyền cho sản phẩm, các loại cuộc thi, lại thêm việc học càng ngày càng nặng. Nhưng mà cho dù lại bận rộn tiếp, nhưng Lý Tiêu mỗi ngày cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại cho Chu Dịch Phàm, hoặc là video một lúc. Thỉnh thoảng mệt quá, trò chuyện trò chuyện rồi ngủ luôn, Chu Dịch Phàm liền im lặng nhìn hắn. Có một lần Lý Tiêu tỉnh lại còn bị Chu Dịch Phàm cười nhạo ngủ chảy nước miếng.
Nháy mắt thời gian trôi qua nhanh, Chu Dịch Phàm về nước. Cậu từ chối lời giữ lại của giáo sư, bỏ qua cơ hội học chuyên sâu hơn ở bên kia, như mũi tên bay về tâm.
Vừa xuống máy bay, liền nhìn thấy Lý Tiêu phất tay với cậu, một chút không thèm để ý sắc mặt Chu Dịch Hàng đứng ở bên cạnh có bao nhiêu khó xem.
Em trai mình kết hôn ở nước ngoài, đến bây giờ mới biết được, vẫn là được Lý Tiêu báo cho biết, sắc mặt Chu Dịch Hàng có thể tốt mới là lạ.
Chu Dịch Phàm muốn đi nhanh đến chỗ Lý Tiêu, ngại anh trai ở đây nên không dám biểu hiện quá mức. Sau khi đi qua lối ra kiểm an, gật đầu cười với Lý Tiêu. Lý Tiêu vốn muốn nhào lên, nhưng bị ánh mắt giết người của Chu Dịch Hàng trừng một cái, mới an phận. Chủ động nhận hành lý của Chu Dịch Phàm, đi theo phía sau hai anh em.
Thật ra hắn không muốn cùng Chu Dịch Hàng nhắc tới chuyện kết hôn này. Nhưnglại không hẹn mà gặp Chu Dịch Hàng ở sân bay. Chu Dịch Hàng vừa thấy hắn, liền cảnh cáo hắn cách xa Chu Dịch Phàm xa một chút. Lý Tiêu ngay từ đầu cười hì hì không trả lừoi, sau đó Chu Dịch Hàng lại còn nói trong nhà sẽ an bài cho Chu Dịch Phàm đi xem mắt!
Lý Tiêu bị một kích như vậy, nên cũng không quản được mình, cười ha hả phản bác: "Anh, không cần xem mắt nữa đâu. Chẳng lẽ anh không biết cậu ấy đã kết hôn?"
Nói xong còn quơ quơ chiếc nhẫn trên tay mình, bổ sung: "Với em."
Vừa mới dứt lời, Chu Dịch Hàng chưa kịp phát tác, thì Chu Dịch Phàm đã tới.
Lý Tiêu nghĩ mình vừa rồi vừa xúc động quá, gây thêm phiền phức cho Chu Dịch Phàm rồi. Có lẽ hôm nay Chu Dịch Phàm và Chu Dịch Hàng có rất nhiều lời muốn nói. Cho nên hắn tự giác duy trì khoảng cách một mét với hai người, cũng không theo sau.
Không ngờ vừa ra đến bên ngoài, Chu Dịch Hàng trực tiếp kéo Chu Dịch Phàm lên xe, không đợi hắn đã lái đi mất. Đang muốn đuổi theo, mà hành lý nhiều quá, chặn xe taxi sau, chuyển hành lý lên mất không ít thời gian. Sắp xếp hơn tất cả, lại đi nhìn Chu Dịch Hàng bọn họ, sớm chẳng biết đi đâu rồi.
Chu Dịch Phàm vốn muốn nói anh mình chờ Lý Tiêu một chút, chỉ thấy anh mình đang tức giận. Hơn nữa nguyên nhân tức giận hơn một nửa liên quan đến Lý Tiêu, liền thức thời ngậm miệng. Để Lý Tiêu chịu ủy khuất một chút trước, đợi một lát hỏi rõ ràng anh mình và Lý Tiêu có mâu thuẫn gì, lại tìm cơ hội bồi thường một chút là được.
Nghĩ như thế, Chu Dịch Phàm nghiêng đầu hỏi Chu Dịch Hàng đang buồn bực không nói: "Anh! Anh làm sao vậy?"
"Thằng nhóc kia nói hai đứa đã kết hôn."
Mặt Chu Dịch Hàng không chút thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói câu này. Ánh mắt vừa lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út Chu Dịch Phàm giống với chiếc nhẫn của Lý Tiêu, nghĩ tới tên nhóc thúi Lý Tiêu kia không nói dối, trong lòng càng tức giận.
Chu Dịch Phàm nghe Chu Dịch Hàng nói như vậy, thầm nghĩ không xong rồi. Cúi đầu nghĩ nghĩ, lại không biết anh ấy tức giận là trách cậu không tự mình nói chuyện này, hay là tức giận chuyện cậu và Lý Tiêu kết hôn.
"Anh không hi vọng em cùng cậu ấy ở cùng một chỗ sao?"
Một lúc lâu Chu Dịch Hàng cũng không trả lời, dường như đang tập trung lái xe. Chu Dịch Phàm chờ đến buồn ngủ, không biết đợi bao lâu cũng không được đến một câu của Chu Dịch Hàng, cho đến khi Chu Dịch Hàng đi qua đường cao tốc, dừng ô tô ở ven đường.
"Em xác định là nó sao? Diệp Hạnh không phải cũng đã từng ở bên cạnh em một năm sao? Theo anh, Diệp Hạnh mạnh hơn nó. Diệp hạnh cũng đã bỏ qua quyền kế thừa gia nghiệp rồ, không vướng bận gì nữa, cũng thật lòng với em. Hai đứa ở bên nhau, ít nhất sẽ không gặp khó khăn trắc trở."
Chu Dịch Hàng nhìn em trai mình, nghiêm túc nói.
Chu Dịch Phàm chậm rãi mở mắt đã khép ra, không có tiêu cự nhìn ngoài cửa sổ, sau khi im lặng thật lâu.
"Tương lai sẽ như thế nào, ai biết được?"
Dù chưa chính thức trả lời Chu Dịch Hàng, nhưng đáp án đã rõ ràng rồi. Cậu lựa chọn Lý Tiêu, cho dù tương lai có khả năng gặp khó khăn, lựa chọn lúc này cũng sẽ không thay đổi.
Không muốn không khí trở nên nặng nề, Chu Dịch Phàm quay đầu, cười nói: "Còn nữa, Bạch Diệp Hạnh chưa ở một chỗ với em mà, cậu ta chỉ ở cách vách nhà mình thôi mà! Em còn giới thiệu cho cậu ấy vài người bạn không tệ. Bây giờ cậu ta đang ở nước ngoài rất khá, tuyệt đối vui đến quên cả trời đất."
Chu Dịch Hàng không cho ý kiến, bất đắc dĩ một lần nữa khởi động ô tô. Anh đối với lựa chọn của Chu Dịch Phàm đương nhiên rất không hài lòng, nhưng nếu em trai cố ý như thế, anh cũng không thể can thiệp quá nhiều. Nhưng mà chuyện kết hôn lớn như thế mà cũng không nói với anh một tiếng, thật sự khiến người khác tức giận mà.
"Đợi một lát về tới nhà. Nói chuyện hai đứa lúc nào, như thế nào kết hôn nói hết từ đầu tới cuối cho anh."
Chu Dịch Phàm ngoan ngoãn gật đầu: "Tuân lệnh!"
Rồi sau đó nhìn nhìn di động, Lý Tiêu gửi đến tin nhắn nói hắn đã gọi được xe taxi, sẽ đưa hành lý đến nhà bọn họ.
Chu Dịch Phàm nghĩ đến tình cảnh trên tay Lý Tiêu tha một đống hành lý, trên lưng cõng một túi to mà đón xe, cảm giác trong lòng ấm áp. Quay đầu nhìn sườn mặt anh trai, hắng họng một cái: "Sau này anh đối xử với Lý Tiêu tốt một chút đi, hắn thế nhưng là em dâu của anh đó."
Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của anh trai, cúi đầu chuyên tâm trả lời lại với Lý Tiêu.
Chu Dịch Hàng vừa nghe tên "Lý Tiêu" người đã bắt cóc em trai nhà mình là không thích rồi, lại thêm hai chữ "Em dâu", trong đầu liên hệ với cơ thể Lý Tiêu, tưởng tượng Lý Tiêu 1m8, dáng người không được tính là mảnh khảnh mặc áo cô dâu màu trắng, hai tay thận trọng nắm chặt ở trước người, ngượng ngùng gọi anh: "Anh hai", lại gọi ba mẹ mình là "Ba chồng""Mẹ chồng"...... Hình ảnh này rất đẹp, đẹp đến mức Chu Dịch Hàng chịu không nổi luôn. Vì thế khó chịu biến thành áp lực nặng nề. Duy nhất có thể an ủi anh một chút đại khái chỉ có, Lý Tiêu là em dâu mà không phải "Em rể"......
Dù có thế nào, con đường tương lai của Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu còn rất dài, tất nhiên bọn họ sẽ gặp đủ loại khó khăn trắc trở, thậm chí trong lúc đó có thể phát sinh mâu thuẫn. Bọn họ còn trẻ, rất trẻ, cho nên vẫn còn quá nhiều điều chưa chắc chắn; Nhưng may mắn là bọn họ đều còn trẻ, có rất nhiều thời gian ở bên nhau, hiểu nhau, cho đến khi sinh mệnh hòa thành một thể.
Sau khi Chu Dịch Phàm về nước, liền tiến vào năm tư Đại học. Cuộc sống năm tư, đối với sinh viên mà nói, chủ yếu là thực tập ở công ty để tăng thêm kinh nghiệm, sau đó tìm một công việc thích hợp. Đám người Lý Tiêu, Tiền Cung, Triệu Địa bởi vì đã gây dựng sự nghiệp vào năm ba, mở công ty, cho nên có thể không cần tìm công ty để thực tập. Đương nhiên, cũng không cần tìm việc rồi. Nhưng mới thành lập công ty vẫn còn rất nhiều thiếu sót, rất áp lực với cả người sáng lập và nhân viên. Cho nên vẫn có mấy thành viên lựa chọn đến công ty chắc chắn hơn để làm việc. Có trải qua lần gây dựng sự nghiệp này, bọn họ có thể dễ dàng tiến vào trong nước, thậm chí công ty ưu tú của nước ngoài.
Lý Tiêu này thật ra đối với chuyện gì cũng chỉ mất ba phút, lúc thích có thể mất ăn mất ngủ làm đến cực hạn, đột nhiên mất đi hứng thú, thì có thể phủi bỏ mặc kệ. Hơn nữa có Chu Dịch Phàm, hắn một chút cũng không muốn vì công việc mà dốc sức liều mạng tăng ca, thầm nghĩ giành nhiều thời gian ở bên cạnh Chu Dịch Phàm nhiều hơn. Cho nên hắn đối với tìm một công việc ổn định, quan trọng nhất là "công việc ổn định" cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nhưng mà hắn cũng xem như là trung tâm của toàn đội, cho dù trước đây duy trì vì anh em của mình, hắn cũng phải ở lại, kiên trì đến cùng. Huống chi công ty nhỏ này là hắn và đồng bọn cùng nhau từng bước một vất vả gây dựng lên, giống như bọn họ cùng nhau nuôi một đứa con vậy, thật sự nói buông tay, thật ra cũng có chút luyến tiếc.
Tóm lại, tương lai Lý Tiêu xác định là phải làm trâu làm ngựa ở công ty vài năm rồi đó. May mà còn có Chu Dịch Phàm làm bạn, còn có bạn cùng phòng thân yêu làm đối tác trong tương lai, hắn cũng không cô đơn.
Bốn năm Đại học qua đi, đường đời của bọn họ vừa mới bắt đầu. Tương lai còn rất dài, mà câu chuyện, cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.