Chương trước
Chương sau
Chu Dịch Phàm đi thật, Lý Tiêu thật bất lực. Cũng muốn gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm, mỗi khi cầm lấy di động, tìm đến dãy số quen thuộc đó, nhưng cuối cùng vẫn thả xuống. Cho dù đã *thản thành tương kiến, da thịt thân cận, cho dù đã ở gần nhau như vậy, tâm lại vẫn như trước xa xôi như thế, giống như không thể vượt qua được ranh giới đó. Rõ ràng là yêu nhau không phải sao?
(Thản thành tương kiến: có thể hiểu là một quá trình gặp gỡ và quen biết nhau bình thản và chân thành, không giấu diếm lừa dối nhau, chân thành với đối phương, đem ý nghĩ của mình nói cho đối phương mà không hề ngụy trang.)
Lý Tiêu cũng không xác định được. Không xác định, không biết, rốt cuộc là Chu Dịch Phàm muốn gì nữa. Cũng không xác định, không biết, bản thân mình có thể cho Chu Dịch Phàm được những gì. Hắn chưa bao giờ sâu sắc cảm thấy được "Cái gì cũng sai" như thế. Thất bại thảm hại.
Chu Dịch Phàm cũng không liên lạc với hắn, liên tục một tháng, giống như đã biến mất. Lý Tiêu đang ở cánh xa nhau hàng ngàn cây số không biết chút tin tức nào.
Lý Tiêu dần dần không ham thích vui chơi như trước nữa, nhưng lại không có chuyện gì cũng không để ý như trước nữa. Với hắn mà nói, tìm một việc mình thích làm, tập trung toàn bộ tinh lực, đây là phương pháp duy nhất khiến cho hắn tạm thời quên Chu Dịch Phàm. Cả người lao vào một việc gì đó, hoặc là, cùng với vài người bạn chạy bộ trên cầu, chỉ cần có thể làm cho mình mệt đến ngã vật ra, mệt đến dính lên giường liền ngủ, mệt đến cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Thật ra hắn cũng không làm chuyện vĩ đại gì, chỉ là Triệu Địa và Tiền Cung khuyến khích hắn đi đăng ký đề tài sáng tạo dành cho sinh viên. (chém)
Tiền Cung và Triệu Địa đều là người làm biếng, chuẩn bị tài liệu thuyết trình, tìm giáo viên hướng dẫn duyệt bài cũng đều do Lý Tiêu làm. May mà bọn họ đề tài không khó, Tiền Cung sớm đã có một chút thành quả, cũng đủ để đối phó. Lý Tiêu vì bận rộn, lại thêm giáo viên hướng dẫn khuyến khích, đột nhiên tuyên bố muốn đem thành quả của Tiền Cung làm thành sản phẩm. Đối với đề nghị của Lý Tiêu, Tiền Cung và Triệu Địa ủng hộ vô điều kiện. Người khác có *đả tương du hiềm nghi, đương nhiên là không phản đối rồi. Vì thế, Lý Tiêu bắt đầu vì kế hoạch của mình mà bận bù đầu.
Trước đó Tiền Cung nghiên cứu là căn cứ vào sự suy giảm của tín hiệu để làm thành kỹ thuật đo lường tính toán khoảng cách. Lý Tiêu muốn thông qua kỹ thuật này, chế tạo cảm ứng khoảng cách mini, có thể dùng được trên di động, ví tiền hoặc vài đồ vật nhỏ linh tinh khi thất lạc. Từ kỹ thuật đến sản phẩm, các vấn đề cần phải cân nhắc so với trong tưởng tượng phức tạp hơn nhiều lắm. Phải suy xét đến chi phí, tính thực dụng, còn phải thử nghiệm chức năng của sản phẩm có thể đạt đến mức nào. (Xoắn não...chém)
Một tháng này, Lý Tiêu đều đang vì mấy vấn đề này mà tra tư liệu, cùng trao đổi với Tiền Cung và giáo viên hướng dẫn, sau đó tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề. Cho dù rơi vào đường cùng, cũng không nổi giận dù một chút, hoặc là chán nản thất vọng; Khi thấy có tiến bộ, cũng không có vui vẻ chút nào, hoặc là vui mừng nhảy nhót. Lý Tiêu biểu hiện giống như người máy được lập trình sẵn, chỉ biết giải quyết vấn đề, đạt tới kết quả mong muốn, sau đó tiếp tục giải quyết vấn đề, vì mục tiêu cuối cùng tiến về phía trước một bước, càng ngày càng tiến thêm một bước.
Một tháng, lại làm giống như chuyện của cả một năm. Cho dù là máy móc, cũng sẽ mệt chết. Lý Tiêu mệt chết, bệnh nặng một hồi, nằm ở bệnh viện ba ngày. Đương nhiên, hắn còn trẻ, ra viện sau ba ngày nằm viện, sẽ lại vui vẻ nhảy nhót làm một thanh niên tốt.
Ngày xuất viện đó, ông cậu quý hóa của Lý Tiêu Diệp Y tìm đến hắn, đưa cho hắn một tờ giấy nhăn nhúm.
Lý Tiêu không biết Diệp Y làm cái quỷ gì, ghét bỏ cầm tờ giấy, cũng không mở ra, quơ quơ, nhíu mày hỏi: "Cái quái gì thế?"
Diệp Y liếc mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cả người gầy một vòng lớn, tức giận nói: "Nhìn thì biết."
Nói xong đi luôn, vừa đi vừa nhỏ giọng phỉ nhổ: "Ngu ngốc, ngu như heo......"
Lý Tiêu mở tờ giấy ra. Chữ viết có chút quen thuộc......
"Một năm sau, nếu cậu vẫn lựa chọn như thế, chờ tôi trở lại, chúng ta ở chung một chỗ đi."
Nội dung trên giấy là như thế.
Lý Tiêu ngốc một giây, đột nhiên chạy như điên đến chỗ Diệp Y đi được không xa: "Đợi đã! Diệp Y! Cậu tìm được tờ giấy này ở đâu?!!"
Gấp đến mức ngay cả gọi cậu cũng không gọi, lại gọi thẳng tên luôn.
Diệp Y trực tiếp giả bộ không biết Lý Tiêu, cúi người chui vào trong xe, để Lý Tiêu hít khói xe coi như là trừng phạt.
Tờ giấy đương nhiên là lấy từ trong tay Chu Dịch Hàng chứ sao. Ngày đó, Chu Dịch Phàm vừa đi khỏi đó/ Chu Dịch Hàng đến tìm Diệp Y thương lượng, muốn cưỡng ép thôi miên người nào đó. Diệp Y nghĩ, không biết là ai xui xẻo như thế, chọc tới Chu Dịch Hàng. Chu Dịch Hàng vậy mà muốn lợi dụng thôi miên để khiến ngừời này không thể... "cương".
Sau này Diệp Y mới biết, tên gia hỏa xui xẻo này chính là cháu ngoại trai của mình, Lý Tiêu.
Diệp Y bất động thanh sắc, rồi sau đó Chu Dịch Hàng lấy tờ giấy kia ra để Diệp Y phân tích tâm lý Chu Dịch Phàm. Diệp Y hời hợt nói, trấn an Chu Dịch Hàng một chút, còn giữ lại tờ giấy đó. Vốn cũng không định đưa cho Lý Tiêu đâu. Nhưng mà tính cách Lý Tiêu đột nhiên thay đổi, còn khiến bản thân mình thành bộ dạng của quỷ, y thật sự nhìn không được. Cho nên mới trở về lục tung lên tìm tờ giấy đưa cho Lý Tiêu.
Lý Tiêu đột nhiên biết được tâm ý Chu Dịch Phàm, tựa như đột nhiên đang dưới đáy vực sâu nhất bay một phát lên tới tận trời cao như tên lửa, cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh, không biết nên như thế nào cho phải. Thì ra Chu Dịch Phàm không phải không nói mà đi. Thì ra Chu Dịch Phàm hi vọng hắn đợi cậu.
Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hắn, hắn hít sâu một hơi, thở thật dài ra. Áp lực nhiều ngày dồn vào một lần hít thở này, giải phóng toàn bộ. Lý Tiêu cầm di động ra, vừa chậm rãi đi về phía ghế dài ven đường, vừa gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm. Tiền điện thoại còn có mấy chục đồng, không biết có thể nói chuyện với Chu Dịch Phàm được bao lâu đây.
Chỉ vang lên một tiếng, điện thoại đã được bắt máy. Lý Tiêu đột nhiên nhớ tới, Chu Dịch Phàm bên kia hiện tại hẳn là rạng sáng, mình sẽ không phải là đang quấy rầy Chu Dịch Phàm nghỉ ngơi đó chứ?
"Lý Tiêu?"
Giọng Chu Dịch Phàm truyền tới, cắt đứt suy nghĩ Lý Tiêu.
"Ừ, là tôi. Cậu còn chưa ngủ sao?"
Lý Tiêu ngồi vào trên băng ghế, nhẹ giọng hỏi, giọng nhỏ nhẹ đến mức giống như là sợ dọa đến Chu Dịch Phàm vậy.
"Đọc sách."
Chu Dịch Phàm giải thích.
"Cậu bị bệnh sao? Nghe nói cậu bị bệnh nằm viện. Phải trân trọng cơ thể của mình, đừng tưởng rằng tuổi còn trẻ thì có thể tùy tiện......"
"Gần đây bận nhiều việc...... Tôi muốn làm một việc thực dụng gì đó. Làm ra cái nhỏ như cúc áo vậy, làm thành một cặp, một cái bỏ vào ví tiền, một cái mang theo trên người, cảm ứng với nhau. Nếu là ví tiền rơi xuống, cách xa chúng ta một mét, thì sẽ phát ra cảnh báo. Thành công rồi, tuy rằng độ chính xác còn có chút vấn đề, tôi cùng Tiền Cung còn có Triệu Địa đều suy nghĩ nên giải quyết như thế nào......"
Lý Tiêu vừa nói đến thì dừng không được, vội vàng muốn chia sẻ thành quả lao động của mình với người mình thích nhất.
Chu Dịch Phàm im lặng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một ít vấn đề, hoặc là một ít ý kiến. Cho đến Lý Tiêu dùng hết tiền điện thoại, tự động tắt máy.
Chu Dịch Phàm gọi lại, gần như là lập tức bắt máy. Lý Tiêu lại không nói tiếp đề tài vừa rồi nữa, mà là đột nhiên hỏi Chu Dịch Phàm: "Sao cậu biết tôi bị bệnh? Tôi nhớ rõ bọn Tiền Cung, bọn họ không liên lạc với cậu mà."
"Tề Ngọc Tỉ nói cho tôi biết."
Chu Dịch Phàm trả lời.
"Oh......"
Lý Tiêu nhớ tới tính cách tự kỷ của Tề Ngọc Tỷ cùng với lần câu dẫn vô nghĩa đó, lại nghĩ tới bái cậu ta giúp mình rốt cuộc biết làm yêu với người mình thích như thế nào, khụ khụ...... Bây giờ lại gánh vác trách nhiệm âm thầm mật báo với Chu Dịch Phàm. Không, không thể hình dung như vậy được, là gọi lén, rốt cuộc là muốn làm gì vậy ta?
"Ừ."
Chu Dịch Phàm đáp lại bằng đơn âm, chỉ hi vọng không khí không cần trở im lặng, không có lời nào để nói với Lý Tiêu là chuyện cậu không muốn thấy nhất.
Đáng tiếc Lý Tiêu không cảm nhận được hi vọng của Chu Dịch Phàm, vẫn im lặng. May mà im lặng không lâu lắm, hắn nhớ lại Chu Dịch Phàm đang ở bên kia đã rất muộn rồi, nên nghỉ ngơi.
"Cậu cũng nghỉ ngơi thật tốt. Khuya rồi thì đừng nên thức khuya đọc sách."
Nếu Lý Tiêu đang ở bên cạnh Chu Dịch Phàm, thì có thể nhìn thấy Chu Dịch Phàm không có đang đọc sách. Phòng rất tối, cậu ngồi ở trên sàn, bên cạnh tay là sữa, còn có mấy viên thuốc ngủ.
Lý Tiêu không có nghe thấy Chu Dịch Phàm trả lời, liền tiếp tục nói: "Tôi chờ cậu trở về. Cậu không được coi trọng người đang ông khác, tôi sẽ đau lòng."
Nói xong, cảm giác có chút ngượng ngùng, Lý Tiêu lại nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi tắt máy trước."
Buông điện thoại xuống, vừa định nhấn nút kết thúc trò chuyện, đột nhiên dừng lại động tác, một lần nữa cầm lấy lên: "Dịch Phàm? Còn đó không?"
Chu Dịch Phàm vẫn không tắt máy, cậu vẫn luôn ở đó.
"Còn, sao vậy?"
Ngữ khí của cậu nhẹ hơn trước rất nhiều, biến hóa rất nhỏ, Lý Tiêu gần như không nhận thấy được.
Chỉ là cảm giác dường như tâm tình Chu Dịch Phàm tốt lắm, khóe miệng cũng treo lên mỉm cười: "Không có gì, tôi muốn hôn cậu một chút, cậu cũng hôn tôi đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.