Chu Dịch Phàm đi thật, Lý Tiêu thật bất lực. Cũng muốn gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm, mỗi khi cầm lấy di động, tìm đến dãy số quen thuộc đó, nhưng cuối cùng vẫn thả xuống. Cho dù đã *thản thành tương kiến, da thịt thân cận, cho dù đã ở gần nhau như vậy, tâm lại vẫn như trước xa xôi như thế, giống như không thể vượt qua được ranh giới đó. Rõ ràng là yêu nhau không phải sao?
(Thản thành tương kiến: có thể hiểu là một quá trình gặp gỡ và quen biết nhau bình thản và chân thành, không giấu diếm lừa dối nhau, chân thành với đối phương, đem ý nghĩ của mình nói cho đối phương mà không hề ngụy trang.)
Lý Tiêu cũng không xác định được. Không xác định, không biết, rốt cuộc là Chu Dịch Phàm muốn gì nữa. Cũng không xác định, không biết, bản thân mình có thể cho Chu Dịch Phàm được những gì. Hắn chưa bao giờ sâu sắc cảm thấy được "Cái gì cũng sai" như thế. Thất bại thảm hại.
Chu Dịch Phàm cũng không liên lạc với hắn, liên tục một tháng, giống như đã biến mất. Lý Tiêu đang ở cánh xa nhau hàng ngàn cây số không biết chút tin tức nào.
Lý Tiêu dần dần không ham thích vui chơi như trước nữa, nhưng lại không có chuyện gì cũng không để ý như trước nữa. Với hắn mà nói, tìm một việc mình thích làm, tập trung toàn bộ tinh lực, đây là phương pháp duy nhất khiến cho hắn tạm thời quên Chu Dịch Phàm. Cả người lao vào một việc gì đó, hoặc là, cùng với vài người bạn chạy bộ trên cầu, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-chung-ta-lam-ban-di/1318033/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.