Nói xa nhau liền xa nhau, ai có thể tiêu sái như vậy chứ? Thật vất vả mới đến được đoạn tình cảm này, nói buông tay nào có dễ dàng như vậy. Chu Dịch Phàm vốn tính toán có thể chậm ngày nào hay ngày đó, đến cuối cùng mới nói. Thật ra đi ra nước ngoài cũng sẽ không lâu lắm, chỉ một năm mà thôi. Một năm sau cậu đã trở lại, chỉ cần Lý Tiêu nguyện ý chờ cậu. Cậu nói xa nhau trước, không phải chia tay.
Có lẽ chia tay lại càng tốt hơn, dù sao Lý Tiêu cũng không để ý không phải sao?
Đau lòng qua đi, tâm lặng như nước, giống như đã nghĩ thông suốt chuyện gì. Chu Dịch Phàm cúi đầu đi về phía trước, đi rất chậm. Cậu chưa nghĩ ra muốn đi đâu, nhưng đi dọc theo ven sông, cũng là một đoạn đường thật dài. Đủ để khiến cậu nghĩ rõ ràng.
Bất tri bất giác đi tới một giao lộ vắng vẻ, cậu không chú ý, bị người ngồi xổm đợi ở đó từ lâu ôm lấy.
"Chúng ta xa nhau mười ba phút hai mươi hai giây rồi. Bây giờ làm lành đi."
Ôm cả người cậu, chui đầu vào bên tai cậu, buồn bực nói.
Trái tim đã lặng xuống, lại muốn bắt đầu kêu gào nhảy lên kịch liệt, lại bị chủ nhân mạnh mẽ trấn áp.
"Tháng sau tôi đi rồi. Cậu cảm thấy...... Chúng ta cần thiết tiếp tục nữa sao?"
Đây là từ chối, rõ ràng như thế.
Chu Dịch Phàm không cần Lý Tiêu trả lời, chỉ tạm dừng một giây, liền dùng lực đẩy Lý Tiêu ra. Một chút cũng không lưu luyến, ít nhất thoạt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-chung-ta-lam-ban-di/1318031/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.