Bị người mình thích ôm chặt lấy, khó tránh khỏi sinh ra một loại ảo giác hạnh phúc khi mình thích người đó mà người mình thích đó đang ôm mình. Lấy thân thủ Chu Dịch Phàm, muốn tránh thoát bị một người ôm thực ra không khó lắm. Nhưng ảo giác hạnh phúc này khiến cậu luyến tiếc không muốn tránh ra. Thậm chí vừa rồi cậu thoáng giãy dụa, lại càng được vội vàng ôm chặt hơn. Điều này làm cho cậu vui sướng, có lẽ Lý Tiêu cũng thích cậu, để ý cậu.
Chu Dịch Phàm nghĩ đến khả năng đó, cả người dâng lên một trận khoái cảm tê dại, bị Lý Tiêu đẩy về phía trước thoáng cong người, không tự chủ được co lại một chút.
Hô hấp bắt đầu không thể điều khiển tự động nhanh dần, cậu hồi hộp hơn nữa lại thất thố. Lý trí nói với cậu rằng, cậu nhất định phải lãnh tĩnh (lạnh lùng + bình tĩnh),đáp án đang nằm trong tay Lý Tiêu, cậu không nên tự mình đoán mò. Cậu nhất định phải lãnh tĩnh, không thể bị sự ấm áp nhất thời này làm choáng váng đầu óc, tự mình đa tình, lại rơi vào cảm giác từ kỳ vọng rơi xuống tuyệt vọng.
Chu Dịch Phàm nghĩ như thế, gần như dùng hết hơi sức của mình, mới khiến mình rời đi sự ôm ấp khiến mình tham luyến (tham lam + lưu luyến).
Cậu ra vẻ trấn định, cúi đầu giả vờ sửa sang lại góc áo của mình. May mà có bóng đêm ngăn cản, không ai nhìn thấy được đầu ngón tay đang run rẩy của cậu.
Hai người đứng đối mặt với nhau trong đêm. Cách nhau chưa đến một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-chung-ta-lam-ban-di/1318013/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.