Edit: Tịnh
Lý Tiêu che chở quà sinh nhật đã chuẩn bị cho nữ thần, cúi đầu chạy trong màn mưa. Mưa rất lớn, mưa to rơi xuống trên người, quần áo của hắn rất nhanh đã bị ướt.
Lúc chuẩn bị qua đường, Lý Tiêu dừng lại, ngẩng đầu nhìn đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư một chút. Thì thấy đèn xanh đèn đỏ đã bị tắt từ sớm. Lý Tiêu nhìn trái nhìn phải có xe không, thấy xe không nhiều, hắn thừa dịp có một chỗ trống muốn chạy qua. Lại đột nhiên nhìn thấy phía bên kia đường có người giơ dù vẫy tay với hắn.
Là một cái dù màu xanh nhạt, dưới dù có một người, dưới sự cản trở của màn mưa, thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ. Nhưng Lý Tiêu vẫn có thể biết chính xác là ai, người đó không phải là Chu Dịch Phàm thì là ai?
Chu Dịch Phàm cầm dù, đi qua dòng nước xiết do mưa tạo thành đi tới chỗ hắn, nhìn hắn, mỉm cười. Vốn là một đôi mắt xinh đẹp, bị nước mưa làm ướt, dường như càng xinh đẹp động lòng người hơn. Lại thêm nụ cười chân thành kia, khiến Lý Tiêu nhìn đến gần như ngẩn người.
Sao Chu Dịch Phàm lại đến đây? Mưa lớn như vậy, cậu đến đây làm gì, khiến cả người chật vật như vậy.
Khi cái dù không lớn kia che lên đỉnh đầu, Lý Tiêu mới hồi phục lại tinh thần. Nhìn Chu Dịch Phàm vẫn đang mỉm cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Đang muốn mở miệng hỏi Chu Dịch Phàm: Sao lại đến đây? Đột nhiên gió nổi lên, thổi tới trên dù, kéo Chu Dịch Phàm lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-chung-ta-lam-ban-di/1317983/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.