Nhìn Thái Tầm rời đi, Đường Lập Ngôn quay lại ngồi lên sopha, vặn cổ, bẻ cổ tay, tựa như vừa mới kết thúc một trận đấu vui sướng tràn trề.
Bùi Sơn cũng nhẹ nhàng thở phào, gật đầu với Đường Lập Ngôn, "Cảm ơn anh, cảnh sát Đường."
"Cảm ơn?" Đường Lập Ngôn nhướn mày, đôi tay đặt lên lưng sopha, không chút che giấu mà nhìn thẳng vào Bùi Sơn, "Cảm ơn thế nào?"
Rèm đã kéo xuống, cửa đóng, hiệu sách tối sầm đi, ánh đèn vàng ấm áp, trong khoảng khắc hai người lặng im không nói, chỉ còn lại mỗi tiếng đồng hồ treo tường tíc tắc.
Cực kì ái muội.
Sao Bùi Sơn lại không hiểu Đường Lập Ngôn muốn làm gì được? Chính anh cũng đã sớm không kìm nén nổi nỗi khát cầu ấy rồi, nhưng lại vì sợ hãi mà không dám đi về phía trước một bước nữa.
Nhưng người cũng đến rồi, còn tặng mình một "món quà" ra trò, chỉ thiếu điều viết luôn bốn chữ "muốn ngủ với anh" trên trán thôi. Lúc trước ở trong quán bar cũng là mình trêu chọc người ta trước, giờ lại nói không, thì khó tránh khỏi quá làm kiêu.
Vì thế Bùi Sơn dựa vào bàn trà, mũi chân cọ cọ ống quần Đường Lập Ngôn, "Vậy anh muốn để tôi cảm ơn thế nào đây?"
Tay Đường Lập Ngôn gõ gõ lên mặt ghế, "Yêu cầu gì cũng được sao?"
"Ừm."
"Thoải mái thế à? Không sợ tôi bán anh à?"
"Sao lại thế được, anh là cảnh sát mà."
"Tin tưởng quá nhỉ." Đường Lập Ngôn cười, bỏ tay trái xuống, vỗ vỗ vị trí còn trống bên trái, "Đến đây, ngồi đây đi."
Bùi Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di/979199/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.