Tưởng tượng của Đường lập Ngôn chỉ thực hiện được một nửa, thấy được người ta ướt sũng cả người, nhưng không thể thuận lý thành chương mà đưa Bùi Sơn về nhà.
Rốt cuộc thì hắn vẫn xem nhẹ thời tiết Nhạn Thành quá. Khi hai người chèo thuyền về đình, quần áo của Bùi Sơn đã gần khô rồi. Thời gian không đủ, lại còn không thành thục.
Thôi lần sau vậy, lần sau nhất định phải nắm chặt được người này.
Lúc hai người ra khỏi khu du lịch thì đã là giữa trưa, Bùi Sơn hỏi hắn có muốn ăn gì rồi mới về không. Sau khi được đồng ý, Bùi Sơn liền đưa Đường Lập Ngôn đến một quán lẩu ở gần nhà.
Lẩu ở Nhạn Thành nghiêng về vị Tứ xuyên, vừa cay vừa thơm, nhưng bình thường Đường Lập Ngôn quen ăn chua ngọt vừa miệng, một lúc sau đã cay đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bùi Sơn đã sớm không khống chế nổi miệng mình rồi, nhưng lại kìm nén không dám vô lễ, anh đưa khăn giấy cho hắn, rồi gọi thêm hai chén thạch đá.
"Anh thế này là không cưới được vợ ở Nhạn Thành đâu." Bùi Sơn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mình rất để tâm, bóng gió hỏi, "Con gái ở đây á, ai cũng lấy canh dầu đỏ chan cơm ăn được đấy."
Đường Lập Ngôn đang bị một miếng thịt bò làm cho nóng đến chảy nước mắt, nghe câu này xong, đột nhiên uống một ngụm canh mơ chua.
"Thế à?" Đường Lập Ngôn cứ cảm thấy lời Bùi Sơn nói có ẩn ý, vì vậy liền cố ý nói, "Thế thì tiếc thật."
Đôi mắt Bùi Sơn bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di/236040/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.