“Cô nói bậy! Trần Hạo đương nhiên là yêu tôi!”
“Thế à? Yêu đến mức cài định vị vào điện thoại cô, gắn thiết bị nghe lén trong xe? Yêu đến mức nuôi cô như chim hoàng yến, không cho cô có bạn bè, không cho cô đi làm?”
Tất cả những điều này… chính cô ta đã từng khóc lóc kể cho tôi nghe.
Giờ lại thành con dao, do chính tay tôi cầm, đ.â.m ngược lại cô ta.
“Vương Tĩnh Di!” – cô ta bất ngờ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào tôi – “Cô đừng có đắc ý! Cô tưởng Lý Gia Hào thật lòng yêu cô à? Đừng mơ! Anh ta nói với em gái tôi rằng, ở bên cô cứ như ôm một xác c.h.ế.t! Vừa lạnh vừa cứng, chẳng có tí cảm xúc nào!”
“Anh ta đã chán ghét cô từ lâu rồi! Nếu không vì nể gia đình cô từng giúp đỡ, anh ta đã đá cô từ lâu!”
Từng lời, như những cái đinh tẩm độc, đóng thẳng vào tim tôi.
Tôi nhìn gương mặt đang đỏ bừng vì giận dữ của cô ta, khẽ cười.
“Nói xong chưa?”
Thái độ bình thản của tôi khiến cô ta càng thêm phẫn nộ.
“Cô cười cái gì?”
“Tôi cười vì cô thật đáng thương. Trương Đình, cô bày ra cả một vở kịch công phu như vậy… chẳng phải chỉ để thấy tôi đau khổ, thấy tôi sụp đổ sao?”
Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Tiếc quá. Cô sẽ thất vọng rồi. Tôi sẽ không vì một gã đàn ông tồi mà sống c.h.ế.t đau khổ đâu.”
“À mà này,” – tôi bước sát lại gần, hạ giọng – “Về nói với em cô rằng, tôi giữ chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di-khong-gian/5075943/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.