Chiều nay, Lư Thanh Thanh còn khen tôi diễn giỏi.
Tôi chợt nhận ra, thật ra chị ấy mới diễn giỏi.
Hoặc là chị ấy vốn không cần diễn, người Lục Trạm thích, vốn dĩ đã là chị ấy.
Còn tôi, suốt một năm qua, tôi vẫn luôn sắm vai chị ấy.
Rốt cuộc tôi đang chờ mong điều gì?
2
Vốn dĩ người Lục Trạm thích là chị ấy, anh không nhận ra, chẳng lẽ không bình thường sao?
Và tôi, chỉ là cái bóng của Lư Thanh Thanh.
Cũng giống như, rõ ràng có hai chiếc xe nhưng không một ai chú ý đến chỗ này còn có một chiếc taxi đang đậu nữa.
Thư ký lái xe vào trong gara, Lục Trạm khoác vai Lư Thanh Thanh đi về phía cổng lớn khu chung cư.
“Bác tài.” Tôi cất tiếng: “Đi thôi.”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, ông ấy dè dặt nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Cháu gái, người đó là bạn trai của cháu hả. Bác nói cháu nghe này, loại người kh ốn n ạn như này ở đâu cũng có hết, đàn ông tốt trên đời này còn nhiều lắm.”
Tôi khẽ đáp một tiếng, đưa tay sờ lên mặt mình, bấy giờ mới nhận ra mặt mình đẫm nước mắt.
“Không phân biệt được.”
Khi chiếc xe đi ngang qua cổng lớn, một giọng nữ máy móc bất chợt vang lên.
Bảo vệ đang ngồi trong trạm gác chạy vội ra: “Ngại quá, cô Lục, chác cái máy này hỏng rồi, để tôi mở cho cô…”
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy hai cái bóng mờ đang ôm nhau.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-de/2847313/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.