Đợi cả buổi sáng, Lư Thanh Thanh cũng không gọi lại cho tôi.
Sáu giờ chiều, tôi gọi cho chị ấy mấy lần nhưng cũng chẳng có ai bắt máy.
Tôi nhắn tin cho chị ấy: “Em đợi chị ở chỗ cũ, nếu chị không đến, em sẽ tới chung cư Vân Cung.”
Tám giờ tối, chị ấy xuất hiện.
Sau khi ngồi vào trong xe, nhất thời im lặng.
“Tại sao chị lại không nói cho em biết chuyện chị lấy tên em kết hôn với Liêu Phàm.”
Chị ấy im lặng, chẳng nói chẳng rằng.
Tôi nhìn chị ấy: “Anh ta tới tìm chị đấy, chị tới gặp anh ta đi.”
“Chị sẽ không đi gặp anh ấy.” Chị ấy nói.
“Em có biết trước khi chị quay lại đây chị đã phải sống thế nào không?” Chị ấy ngẩng đầu lên, giống như đang cố kìm nước mắt: “Tay phải Liêu Phàm bị thương, không thể vẽ tranh được nữa, cũng vì lần đó ra ngoài có mấy thằng côn đồ b ắ t n ạ t chị, vì bảo vệ chị nên anh ấy mới bị người ta cầm gạch đánh gãy tay.”
“Trong mắt em, chị là một người phụ nữ bạc tình phải không?” Chị ấy quay đầu lại, nước mắt chảy thành dòng: “Ban đầu chị thật lòng muốn ở bên anh ấy, anh ấy không vẽ tranh được nữa cũng không sao, chỉ cần bọn chị hạnh phúc bên nhau là được. Nhưng chị lên mạng rải CV cho anh ấy, tìm việc cho anh ấy, anh ấy lại không muốn đi làm, chỉ biết ở nhà uống r ư ợ u mua say.”
Chị ấy đưa tay lên, liên tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-de/2847309/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.