Hai mươi năm cô độc bỗng dưng giờ đây bên cạnh lại có thêm một tiểu bất điểm khiến Triệu Quân Bằng có một chút cảm giác không quen. Tiểu bất điểm mới sinh tuy thân hình nhỏ nhắn nhưng lại có làn da phấn nộn, các bắp thịt trên tay cũng căng tròn no đủ, ôm trên tay xúc cảm thật vô cùng đặc biệt, lại thêm cặp mắt to sáng long lanh màu hạt dẻ đang nhìn y ánh lên ý cười nhu thuận tựa như một đoá hoa hồng hé nở làm trái tim già cỗi và lạnh giá của y dần dần tan chảy... quả thật không nhịn được muốn ôm thêm chút nữa.
"Ngươi thật sự rất đáng yêu!"
Kỹ thuật bế trẻ con của Triệu Quân Bằng không quá thành thạo nhưng mỗi động tác đều là nâng niu như chính mình đang ôm lấy một bảo vật của thế gian. Y lẳng lặng ngắm nhìn tiểu bất điểm trong lòng đến thất thần, tầm mắt vô tình lại lọt vào khoảng không gian mờ nhạt mang tên ký ức. Cũng chẳng biết có phải vì giữa hai người có hoàn cảnh tương tự như nhau, đều bị người thân ruột thịt vứt bỏ cho nên y mới có tình cảm đặc biệt với bé, muốn bảo bọc, chở che, không để bé phải một lần nữa gánh chịu tổn thương giống như bản thân mình từng đớn đau nếm trải.
Tiếng gõ nhẹ lên thân trúc rỗng thanh thuý vang lên kéo thần thức mông lung của y trở về thực tại nhưng cũng không vội vàng nhìn ra phía cửa bởi bước chân người đến vô cùng quen thuộc. Tiểu bất điểm trên tay không còn quậy phá nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-de-vuong/2548623/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.