Hứa Giản meo meo một lúc với ba con chó hoang, ngắm nghía đối phương tức đến nổ phổi lại không thể làm được gì, Hứa Giản không quan tâm chúng nó nữa, lê bước chân đi đến nơi sáng sủa hơn.
Tường vây cao khoảng độ hai mét rưỡi, vừa mới rồi tình thế cấp bách nên cậu không chú ý, bây giờ thoát thân được rồi, Hứa Giản nhấc chân phải lên nhìn, thầm nghĩ...
Không hổ là mèo, khả năng bật nhảy thật là mạnh mẽ.
Tường vây cao như vậy, cho dù có điểm tựa, khi còn là người cậu tuyệt đối không thể phóng lên nhanh gọn như thế.
Lòng thầm tự khen mình một bận, Hứa Giản đứng trên tường nhìn xuống dưới, nghĩ xem nếu mình nhảy xuống từ chỗ này có bị thương hay không?
Cơ thể ban đầu của Hứa Giản cao một mét tám mươi mốt, với độ cao hai mét rưỡi này, trước đây cậu còn chẳng để vào mắt, nhảy bừa cũng chẳng sao!
Tiếc rằng bây giờ cậu chỉ là một bé mèo nhỏ đáng thương bụng đói cồn cào.
Cho nên trong mắt cậu lúc này, độ cao này chẳng khác nào nhảy từ tầng hai xuống.
Mặc dù biết cấu tạo cơ thể của mèo khác với những loài động vật khác, độ cao này chẳng xi nhê chút nào, nhưng cậu vẫn thấy bồn chồn.
Lần đầu tiên làm mèo, cậu vẫn chưa thích ứng với cơ thể hiện tại, nếu tùy tiện nhảy xuống té chết thì làm sao bây giờ?
Trong lúc do dự, Hứa Giản nghe thấy tiếng động dưới chân, cậu xoay người lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy ba con chó hoang kia bò ra khỏi đống đồ lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/223836/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.