Trần Đậu Đậu không biết mình đi vào nhà sau đó ngồi lên ghế sô pha như thế nào, nhìn Tần Trầm và Hứa Giản ngồi đối diện mình, Trần Đậu Đậu mãi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Trong khoảng thời gian ngắn, y không biết là nên kinh ngạc về xu hướng tính dục của Tần Trầm, hay là khiếp sợ bạn trai của Hứa Giản lại là Tần Trầm. Nhị Giản nhà y tạo scandal sau lưng y! Nhìn bộ dạng sững sờ muốn nói lại thôi của Trần Đậu Đậu, Tần Trầm biết nhất định y có rất nhiều lời muốn nói với Hứa Giản, cho nên mượn cớ lên lầu lấy đồ, cho hai người họ thời gian riêng tư. Bóng dáng Tần Trầm vừa biến mất ngay lối rẽ cầu thang, Trần Đậu Đậu lập tức nhảy dựng trên ghế sô pha như bị kim đâm, đi thẳng đến chỗ Hứa Giản, hạ thấp giọng hung tợn: "Cậu hẹn hò với Tần Trầm!" Đối mặt với Trần Đậu Đậu mấy tháng không gặp vẫn nhiệt tình hoạt bát như xưa, Hứa Giản vội vã né sang bên cạnh, bàn tay để trên gáy y không cho y nhào trên người mình: "Bình tĩnh, bình tĩnh." Trần Đậu Đậu 1m76 không thể nào bình tĩnh được, hai tay hai chân đều khua loạn xạ: "Có chuyện tốt như thế mà sao cậu không nói sớm?! Cậu giúp tớ hỏi xem bạn trai cậu còn thiếu phụ kiện chân (ý bảo ôm đùi?) không? Tớ có thể làm Tiểu Tam!" "Hoặc là cậu còn con đường nào tốt vậy không? Xin cậu hãy giới thiệu cho tớ!" Hứa Giản xấu hổ, đánh y một cái, vừa bực mình vừa buồn cười: "Không thiếu, không có." Trần Đậu Đậu tự ôm mình khóc: "Hức —— " Hứa Giản lạnh lùng: "Tớ đánh có một cái, hức hức khỉ gì!" Trần Đậu Đậu cố ý nâng cao giọng với cậu: "Hức!" Nhìn Trần Đậu Đậu hếch cằm, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn chúng sinh nhìn mình, Hứa Giản bật cười: "Cậu có ngốc không?" Trần Đậu Đậu liếc cậu một cái, giọng căm hận thở dài: "Tớ còn chưa nói cậu che giấu quân tình không báo đây, cậu còn nói tớ ngốc!" Quậy cũng đã quậy, Hứa Giản biết người này muốn tính sổ với mình, quả nhiên câu tiếp theo của Trần Đậu Đậu chính là: "Nói, từ khi nào thì cậu quen Tần Trầm, tại sao quen, hẹn hò đã bao lâu?" Vừa nói chuyện, Trần Đậu Đậu vừa gập ngón tay, mở ngón trỏ và ngón cái ra, như đang cầm súng, để ngón trỏ lên thái dương của Hứa Giản, nghiêm khắc bức cung: "Thành khẩn sẽ khoan hồng, ngồi tù mọt gông, chống cự quyết liệt thì về nhà ăn tết!" (cái gì chối không được nữa thì mới nhận, không thì cứ chối bay chối biến, còn mong được khoan hồng mà khai báo thành khẩn, khai hết cả những gì chưa lộ thì càng chết, ngồi tù càng lâu) thutangvien. Đối mặt với Trần Đậu Đậu dò hỏi như điều tra hộ khẩu, Hứa Giản hết sức phối hợp giơ tay đầu hàng: "Cậu việc gì phải căng thế, có gì từ từ nói, sao còn bạc lực chứ?" Hứa Giản đã sớm đoán được Trần Đậu Đậu sẽ hỏi chuyện giữa cậu và Tần Trầm, vì vậy bớt đi việc mình hoá mèo, hơi thêm mắm dặm muối chuyện của mình và Tần Trầm rồi nói với Trần Đậu Đậu. Hứa Giản nói cho Trần Đậu Đậu phiên bản là: Hôm cậu từ công ty chấm dứt hợp đồng về nhà, ném hành lý, trùng hợp gặp Tần Trầm, còn được cho cơ hội diễn chung với Tần Trầm —— là vai Từ Phong trong (Kẻ sát phát.) Sau đó là cốt chuyện cũ rích, lâu ngày sinh tình. Trần Đậu Đậu sau khi nghe xong không hề nghi ngờ chút nào, ngửa mặt lên trời thở dài: "Đây là cái tình yêu cổ tích đẹp đẽ gì thế này, tớ cho là kiểu tình yêu này sẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thôi." Hứa Giản nghĩ thầm: Sau khi dựng nước không thể thành tinh, chuyện giám đốc Khương cho dù TV cũng phải che đậy. Còn không nói thẳng là yêu tinh, sẽ nói là nhân tinh nào đó. "Không ngờ không ngờ." Trần Đậu Đậu lắc đầu: "Cậu thẳng hơn hai mươi năm năm, lại bị Tần Trầm bẻ cong." "Tần Trầm quả nhiên là sát khí trong thiên hạ!" Tần Trầm ở trên lầu đoán chừng Hứa Giản và Trần Đậu Đậu ôn chuyện gần xong rồi mới từ trên lầu đi xuống, nói với hai người: "Đỗ Tắc Chu và Đường Ly đến rồi." Đã sớm biết ngày hôm nay cùng nhau ăn cơm còn có bạn bè của đối tượng của Hứa Giản, vốn dĩ Trần Đậu Đậu không để ý, nhưng bây giờ thì khác, sau khi biết đối tượng của Hứa Giản là Tần Trầm, lại nghĩ tới bạn hắn, trong lòng Trần Đậu Đậu liền có chút hồi hộp thấp thỏm —— Bạn bè của ông lớn nhất định cũng là ông lớn, vậy trong số người bạn tới hôm nay, sẽ có thần tượng Thẩm Tịch của mình không? Lúc Tần Trầm đi nhấn nút thang máy, Hứa Giản bưng thức ăn đi ra thì thấy Trần Đậu Đậu đang mong đợi nhìn chằm chằm về phía cửa thang máy. Khi đi ngang qua Trần Đậu Đậu, Hứa Giản lấy cùi chỏ đụng đụng y: "Ngây ra đó làm gì, đi vào bếp bưng thức ăn." Trần Đậu Đậu hoàn hồn, gật gật đầu cùng Hứa Giản đi vào nhà bếp, kinh ngạc nhìn các nguyên liệu được sắp xếp gọn gàng: "Nhiều vậy, hôm nay có bao nhiêu người đến?" Hứa Giản bưng một rổ đủ loại rau củ, đáp: "Tính cả tớ với cậu, tổng cộng năm người." Trần Đậu Đậu nghe xong tặc lưỡi, lắc đầu: "Đây là muốn tớ ăn đến khi vịn tường mà." Còn không đợi hai người đi ra khỏi phòng bếp, Hứa Giản đã nghe thấy giọng Đường Ly từ bên ngoài vọng vào: "Úi chà, có tôm bằm mình thích ăn, không tồi." Hứa Giản từ phòng bếp đi ra, Trần Đậu Đậu đi theo phía sau cậu, ló đầu nhìn hai người đàn ông đứng cạnh bàn ăn, tuy trông hai người đều có khí chất hơn người, nhưng không có thần tượng Thẩm Tịch của y. Trần Đậu Đậu thở dài trong lòng —— quả nhiên không có chuyện trùng hợp đến vậy. Đường Ly và Đỗ Tắc Chu cũng nhìn thấy Hứa Giản và Trần Đậu Đậu, mọi người đều là đàn ông con trai, giới thiệu lẫn nhau sau đó vui vẻ dọn đồ ăn từ phòng bếp mang lên bàn ăn. Đây là lần thứ hai Hứa Giản gặp Đỗ Tắc Chu, cũng là lần đầu tiên gặp mặt sau khi hoá giải hiểu lầm bao nuôi. Lúc bưng thức ăn ra, Hứa Giản vẫn luôn âm thầm quan sát hai người Đường Ly và Đỗ Tắc Chu, sau khi thấy biểu hiện của họ vẫn bình thường, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm —— Nhìn dáng dấp hai người họ thật sự không biết chuyện mình hiểu lầm Đỗ Tắc Chu và Tần Trầm. Ăn lẩu không sợ đồ ăn nguội lạnh hay cũ, rất thích hợp để tán gẫu, Đường Ly gắp một miếng sách bò, ngoài miệng lại không nói không được, nhìn Trần Đậu Đậu: "Cậu thế mà đã ra mắt lâu như vậy rồi, không ngờ." Trần Đậu Đậu rất thẳng thắn: "Bởi vì tôi không nổi tiếng." Đường Ly lắc đầu: "Không phải, tôi đang nói tuổi tác." Giơ tay nhéo má mình, Trần Đậu Đậu nói: "Có thể là vì tôi mũm mĩm, khiến tôi trông khá trẻ tuổi." Hứa Giản rất hiểu những lời Trần Đậu Đậu nói, trước đây cậu và Trần Đậu Đậu ra ngoài, người khác đều cho là cậu dẫn em trai đi chơi. Tần Trầm gắp cho Hứa Giản một miếng thịt bò, mới vừa bỏ vào trong chén cậu liền nghe thấy có người 'Chà chà' lên tiếng. Giương mắt nhìn lại, thì thấy vẻ mặt chua xót của Đường Ly: "Anh Trầm, em cũng muốn ăn thịt bò." Nhìn Đường Ly diễn sâu, Tần Trầm rất lạnh lùng: "Cậu không có tay?" Đường Ly đau khổ, thả đũa ôm cánh tay Đỗ Tắc Chu, chôn mặt trên vai anh giả vờ khóc hu hu: "Chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc, anh Trầm thật là độc ác." Người mới Hứa Giản: "..." Lại bắt đầu đúng không? Hứa Giản còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Đường Ly còn ôm đàn tỳ bà che nửa mặt diễn hí kịch. Trần Đậu Đậu nhìn Đường Ly đột nhiên e thẹn oan ức, viên thịt trong miệng cũng quên nhai, nghĩ thầm —— Tần Trầm còn có kiểu bạn bè thế này nữa hả? So với Trần Đậu Đậu có vẻ ngạc nhiên, ba người kia lại bình tĩnh nhiều hơn, Đỗ Tắc Chu bình tĩnh giơ tay đẩy đầu Đường Ly ra, nghiêm túc nói với Trần Đậu Đậu: "Cậu ta chỉ là lên cơn động kinh thôi, không cần để ý." Trần Đậu Đậu sững sờ gật đầu: "Ồ..." Năm người vừa ăn vừa nói chuyện, nội dung trò chuyện không tránh khỏi xoay quanh Hứa Giản và Tần Trầm, Đường Ly lại là người xem trò vui không chê chuyện lớn, Tần Trầm giúp Hứa Giản gắp thức ăn một lần là lại ghen tỵ một lần, nói cái gì quen biết bao lâu nay mà Tần Trầm cũng chưa từng gặp đồ ăn cho y và Đỗ Tắc Chu, trọng sắc khinh bạn. Tần Trầm liếc mắt nhìn y: "Ghen tỵ à? Tự mình tìm đối tượng đi." Trong miệng đang nhai thịt của Tần Trầm gắp, Hứa Giản phụ họa gật đầu, đúng đó đúng đó. Ăn xong bữa lẩu gần hai tiếng đồng hồ, ba người tay không đến quỵt cơm ăn xong tự giác dọn dẹp rửa chén, lúc thu dọn đồ ăn còn lại, Đường Ly trêu ghẹo Tần Trầm: "Dư nhiều thế này, tối nay anh và Hứa Giản còn có thể ăn một bữa nữa." Nhờ Tần Trầm đút ăn, Hứa Giản thành công ăn no nê, xoa bụng co ro ở trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích. Đường Ly và Đỗ Tắc Chu từ nhỏ đến lớn đều không biết làm việc nhà, sau khi hai người bọn họ làm vỡ một cái chén, Trần Đậu Đậu bất đắc dĩ lắc đầu, xắn tay áo đi về phía trước, để hai người bọn họ một người lau khô chén, một người phụ trách bỏ chén vào tủ. Ba người trong phòng bếp tạo thành một dây chuyền sản xuất, phân công rõ ràng. Hứa Giản quay đầu liếc mắt nhìn nhà bếp ngay ngắn có thứ tự, yên tâm —— nhà bếp không có nguy cơ bị nổ tung. "Ting —— " Tiếng nhắc tin nhắn trong điện thoại vang lên, Hứa Giản liếc mắt nhìn điện thoại di động nằm trên ghế sô pha bên kia, nhấc chân nhẹ nhàng đá đá Tần Trầm: "Anh Trầm giúp em lấy điện thoại với." Rõ ràng Hứa Giản nhích một chút có thể lấy được điện thoại di động, nhìn cậu lười biếng, Tần Trầm nói: "Em ăn xong cũng phải đứng lên đi bộ chứ." Nói thì nói thế, Tần Trầm vẫn lấy điện thoại di động cho Hứa Giản rất nhanh. Hứa Giản nhận điện thoại di động cười nói: "Ăn no quá rồi, không nghỉ ngơi thì không đủ sức." Ấn sáng màn hình điện thoại di động lên, Hứa Giản thấy tin nhắn của Thẩm Tịch gửi tới, mở ra xem, Thẩm Tịch gửi cho cậu năm tin nhắn liên tiếp: [Hứa Giản, tại sao?] [Cậu có thể liên lạc với Lâm Tà không? Sao gọi điện thoại cho cậu ấy thế nào cũng không được?] [Trước đó quên hỏi, cậu biết tại sao Lâm Tà giải thể công ty không?] [Nghe nói cách đây không lâu cậu và Tần Trầm đến công ty, là xảy ra chuyện gì sao?] [Tại sao?] Từ tần suất gửi tin tức có thể nhìn ra Thẩm Tịch sốt ruột đến thế nào, Hứa Giản sững sờ chốc lát: [Anh không liên lạc được với giám đốc Khương? Từ khi nào?] Thẩm Tịch trả lời tin nhắn rất nhanh: [Ngày hôm trước, điện thoại gọi không được, nhắn tin không trả lời.] [Có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi không?] Thẩm Tịch quay phim nên ở trong đoàn phim một thời gian, bận rộn đến mức chỉ còn cách phân thân, điện thoại di động bị người đại diện giữ, chỉ có khi rảnh rỗi mới để Khương Lâm Tà gửi tin nhắn. Lúc thường đều là anh gửi mấy tin thì Khương Lâm Tà mới trả lời một tin, cho nên nhất thời anh cũng không để ý, đến khi nhận ra, Khương Lâm Tà đã mất liên lạc ba ngày. Hứa Giản biết chuyện của Khương Lâm Tà cũng không cần lo lắng, dù sao Khương Lâm Tà thần thông quảng đại, không có gì bất ngờ xảy ra cho dù qua mấy trăm năm nữa, anh vẫn sẽ sống thật tốt. Khương Lâm Tà mất liên lạc, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hứa Giản là anh phải làm gì đó, vì vậy nói với Thẩm Tịch: [Thầy Thẩm, anh yên tâm, giám đốc Khương sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chắc là có việc chưa kịp xem điện thoại di động.] Thẩm Tịch: [Công ty đã giải thể, cậu ấy còn bận cái gì?] Hứa Giản nghĩ thầm làm sao cậu biết được:[Tôi cũng không rõ, chờ giám đốc Khương rảnh sẽ liên lạc với anh.] Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, Thẩm Tịch rất hoảng loạn: [Cậu nói xem, có phải cậu ấy cố ý tránh tôi không?] Hứa Giản không chút do dự trả lời: [Không biết.] Liên quan đến điều này, Hứa Giản rất bình tĩnh, dù sao Khương Lâm Tà cũng đã bên cạnh Thẩm Tịch mấy lần luân hồi, không thể bỗng dưng biến mất. Nghĩ đến đây, Hứa Giản lại thở dài, trong lòng mắng Thẩm Tịch là tên đầu gỗ. Thấy sắc mặt Hứa Giản không ổn, Tần Trầm không nhịn được hỏi: "Sao vậy?" Hứa Giản nói sơ qua chuyện Thẩm Tịch không liên lạc được với Khương Lâm Tà nên sốt ruột cho Tần Trầm. Nghe Hứa Giản nói xong Tần Trầm vẫn không phản ứng gì, ngược lại là phía sau bọn họ lại vang lên một giọng nói khiếp sợ không gì sánh nổi: "Cậu nói cái gì?" Hứa Giản bị tiếng động này làm giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy Trần Đậu Đậu đang đứng phía sau bọn họ, một mặt khiếp sợ nhìn bọn họ. Trần Đậu Đậu vô tình nghe trộm Hứa Giản và Tần Trầm nói chuyện, chỉ là rửa chén xong đi ra đúng lúc nghe thấy Hứa Giản nói chuyện Thẩm Tịch và Khương Lâm Tà. Thấy Trần Đậu Đậu dại ra, Hứa Giản mới chậm chạp nhớ tới y là fan của Thẩm Tịch, thích Thẩm Tịch biết bao năm, hoảng loạn chợt lóe lên: "Đậu Đậu cậu đứng đây từ khi nào?" Lúc này Trần Đậu Đậu chỉ có thể nhìn thấy miệng Hứa Giản mấp máy, hoàn toàn không chú ý cậu nói cái gì. Trong nửa ngày ngắn ngủi, biết bạn trai của Hứa Giản là Tần Trầm, y lại đón nhận tin tức về thần tượng. Mắt Trần Đậu Đậu tối sầm lại —— Nhà y sụp rồi. Xu hướng tính dục của thần tượng ấy vậy mà cũng là nam, hơn nữa còn có người thích rồi! Vấn đề là nghe Nhị Giản nói, có vẻ là thần tượng của y thích người ta, mà còn chưa theo đuổi được... Trần Đậu Đậu có cảm giác không chỉ nhà sập, ngay cả trời cũng sập nửa bên. Đường Ly từ phòng bếp đi ra, không chút nào nhận ra được Trần Đậu Đậu không ổn, ngang nhiên khoác tay lên vai y, cười toe toét nói: "Đậu Bổn, đứng ngây ra đó làm gì thế?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]